Livestream Ẩm Thực Đường Phố Mà Toàn Tinh Tiết Cẩu Huyết

Chương 156



Hãy tua ngược thời gian về buổi tối 7 giờ hôm trước.

 

Ở cổng khu dân cư Hà Đường, một đám đông đứng chờ đợi bóng dáng quen thuộc. Các dì nhảy quảng trường vũ đã kết thúc buổi tập, thu quạt lại nghiêm túc xếp hàng. Những người tập thể hình thì cầm tạ vừa tập vừa chờ. Cả nhà Lục Lăng và Tống Cảnh An cũng nép vào nhau, nhìn về phía xa.

 

Úc Minh, một Alpha đã phân hóa với thân hình cơ bắp tuyệt đẹp, đứng ở phía trước đám đông, ánh mắt sáng ngời, tràn đầy mong đợi. Thời gian từng giây từng phút trôi qua... đám đông dần dần từ tràn đầy mong đợi, trở nên kinh hoảng.

 

"Ông chủ Giản, ông chủ Giản to đùng của tôi đâu?"

 

"Ông trời ơi, xin đừng đùa con, mau trả ông chủ Giản lại cho con, con cái gì cũng làm..."

 

"Nếu sau này ông chủ Giản không đến nữa thì sao?"

 

"Câm miệng!"

 

Người vừa nói chuyện bị trừng mắt giận dữ không ai cho phép nói những lời xui xẻo đó! Ánh mắt Úc Minh vẫn sáng ngời, dường như không bị bất kỳ tin đồn nhảm nhí nào lay chuyển. Y tin rằng, ông chủ Giản nhất định sẽ xuất hiện trở lại.

 

"Các người đừng coi thường mối liên kết giữa anh ấy và lẩu cay của ông chủ Giản!"

 

"Ông chủ Giản, anh nhất định sẽ trở lại... đúng không?"

 

Úc Minh nhìn về phương xa, đôi mắt đen xinh đẹp dần dần ngấn một tầng sương mù mênh mông...

 

Vị diện Vạn Giới, phòng phát sóng trực tiếp.

 

[Ông chủ Giản cứ thế mà mang quầy gà rán đi à?]

 

[Đau lòng cho cư dân khu Hà Đường, tôi không thể tưởng tượng được cảm giác được rồi lại mất đi đau đớn đến mức nào *điên cuồng đ.ấ.m xuống đất* hơn nữa ông chủ Giản chỉ bày có ba ngày ở chỗ họ thôi.]

 

[Sao tôi có cảm giác Úc Minh sắp hắc hóa đến nơi rồi nhỉ.]

 

[Người hắc hóa lần trước đã gi*t đến vị diện Vạn Giới đòi người. @Ninh Sanh]

 

[Gà rán, ngon quá, muốn ăn, húp sùm sụp, chuyển khoản cho tôi 50!]

 

[khu trại hè Long Đằng sao... ông chủ Giản phải cẩn thận, đừng giống như những chủ phòng trước kia, bị Phó Trường Phong loại ngay tại chỗ]

 

[Bốn giờ sáng, đây là cái giờ giấc và địa điểm ra quầy âm trì gì vậy.]

 

[Tôi cược một hào, hôm nay ông chủ Giản không bán được một phần gà rán nào.]

 

[Tôi cược hai hào.]

 

[Trời ạ, ông chủ Giản thế mà cũng có ngày ế hàng thật là phí phạm của trời ô ô ô...]

 

Bốn giờ sáng, trại hè Long Đằng ở tường ngoài. Khương Ốc Long đang trèo tường được một nửa, treo mình trên tường rào nhìn chằm chằm vào quầy ăn vặt sáng đèn vàng ấm áp ở đằng xa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

"...Giờ này mà có quầy ăn vặt á, thật hay giả vậy trời?"

 

Khương Ốc Long từ xa nhìn thấy chảo dầu đang sôi, bên trong sủi đầy bọt khí nhỏ chậm rãi rán cái gì đó. Tiếng nổ lách tách nghe thật hấp dẫn. Gà rán? Xiên que rán? Lạp xưởng rán?

 

Khương Ốc Long nhìn không chớp mắt.

 

"Lão đại, anh sao thế mắc kẹt trên tường rồi à?"

 

Thấy Khương Ốc Long leo tường được một nửa thì dừng lại, hai người bên dưới tường rào có chút sốt ruột, không nhịn được thúc giục: "Nhanh lên nhanh lên, giờ hẹn đi net sắp đến rồi."

 

"Đúng đấy, nhanh lên đi, nếu không lát nữa bị lão Hứa bắt được."

 

Lão Hứa là hiệu trưởng kiêm huấn luyện viên của bọn họ, luôn quản rất nghiêm. Nếu bọn họ bị Lão Hứa bắt được nửa đêm trèo tường ra ngoài tiệm net, hậu quả không dám tưởng tượng.

 

"Ừm... ừm."

Khương Ốc Long lúc này mới chậm rì rì trèo xuống tường. Vì sắp được chơi game, Lâm Phượng và Phi Hổ đều hưng phấn cực kỳ, vừa đi vừa trò chuyện:

 

"Ai, lát nữa vào hai ván đại loạn đấu xem cảm giác thế nào."

 

"Tôi nhất định sẽ gánh team cho các ông lên hạng!"

 

"Lại có skin mới..."

 

Ở cái trại hè bế quan tỏa cảng này một tuần không được dùng điện thoại, không được lên mạng, ngày nào cũng chỉ có huấn luyện thể lực gian khổ và học tập, bọn họ mấy người sắp nghẹn điên rồi. Cho đến gần đây, trong đám học sinh rỉ tai nhau một tin tức:

 

Từ bốn giờ đến năm giờ sáng, giáo viên trực ban nghỉ ngơi là thời cơ tuyệt vời để trèo tường. Hơn nữa còn có vài vị trí tương đối dễ bám víu, đối với những Alpha thể chất tốt như bọn họ, nhảy ra ngoài là chuyện dễ như trở bàn tay.

 

Bọn họ, Ốc Long, Lâm Phượng, Phi Hổ, vừa nghe tin liền lập tức lấy thân thử nghiệm quả nhiên ra được an toàn. Ngày mai tươi sáng đang chờ đợi bọn họ. Vừa ra khỏi trại hè, mấy người liền xác định mục tiêu thẳng tiến đến tiệm net ở đằng xa. Lâm Phượng và Phi Hổ đi nhanh, một lúc sau mới phát hiện Khương Ốc Long không theo kịp. Hai người vừa quay đầu lại, thấy Khương Ốc Long đang đứng cạnh một quầy ăn vặt, mắt trông mong nhìn.

 

Lâm Phượng và Phi Hổ: "?"

 

"...Quầy ăn vặt?"

 

Giống như Khương Ốc Long lúc nãy, hai người không nhịn được dụi dụi mắt, rồi lại dụi dụi còn tưởng rằng mình đang nằm mơ. Trước quầy ăn vặt.

 

Khương Ốc Long hưng phấn chỉ vào món gà rán: "Ông chủ, bán cho tôi một phần gà rán, bao nhiêu tiền?"

 

Giản Vân Lam mỉm cười: "Một phần mười đồng, hai cánh gà và hai đùi gà."

 

Vị khách đầu tiên tới, đúng lúc Giản Vân Lam vừa vớt xong mẻ gà rán rán đầu tiên. Giản Vân Lam vớt cánh gà và đùi gà ra, để nguội bớt rồi tăng nhiệt độ dầu lên, chờ sôi bùng.

 

Mới mười đồng đã có hai cái cánh gà với đùi gà, rẻ quá trời!

 

Khương Ốc Long tặc lưỡi. Anh ta không rành về mấy quầy ăn vặt, cũng chẳng nhìn ra được tên tuổi gì nên không phân biệt được chất lượng ra sao nhưng quầy ăn vặt trước mắt này, không chỉ có ông chủ đẹp trai, mà đồ làm bếp với nồi niêu cũng trông sạch sẽ.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com