Như cảm nhận được sự bất mãn trong lòng Giản Vân Lam, app [Hệ thống Trù Thần] dừng một chút, quyết định vừa đ.ấ.m vừa xoa, bổ sung một câu:
[Ờm, nhưng để bù đắp, sau khi nhiệm vụ bày quầy lần này kết thúc, ký chủ sẽ được thưởng ba ngày ba đêm bày quầy không giới hạn.]
Giản Vân Lam: “!”
Giản Vân Lam nở nụ cười tươi rói, nhiệt tình nắm lấy tay hiệu trưởng: "Tôi có tự tin hoàn thành nhiệm vụ."
Hiệu trưởng hờ hững bắt tay lại: "Vậy nhờ ông chủ Giản!"
"Hợp tác vui vẻ."
Hai người mỉm cười. Hiệu trưởng cầm lấy chìa khóa xe:
"À đúng rồi, ông chủ Giản ở đâu? Lát nữa tôi tiện đường đưa anh đi luôn, đỡ phải đi xe ba bánh."
Lời nói của ông mang theo sự đồng cảm nhìn Giản Vân Lam, hiệu trưởng lại nhớ đến những người bán hàng rong lái xe ba bánh dưới ánh nắng chói chang mà ông ta từng thấy. Những người này kiếm sống không dễ dàng gì, hiệu trưởng nghĩ, giúp được thì giúp thôi…
Đột nhiên, ngoài cửa vang lên một tiếng còi xe vô cùng kiêu ngạo. Hai người theo tiếng nhìn lại. Một chiếc Lamborghini mui trần màu cam vô cùng nổi bật, trên ghế lái, một soái ca tóc bạc buộc đuôi ngựa cao, da ngăm đen tháo kính râm, lười biếng nói với Giản Vân Lam: "Xong chưa? Lên xe."
Giản Vân Lam gật đầu, sau đó vẫy tay với hiệu trưởng: "Nhân viên đến đón tôi, vậy tôi xin phép cáo từ trước."
Giản Vân Lam cài dây an toàn, chiếc Lamborghini phóng đi nhanh như chớp để lại hiệu trưởng tại chỗ, nhìn chiếc chìa khóa xe Wuling Hongguang trong tay, lâm vào trầm tư.
Một lúc sau, hiệu trưởng ôm mặt, có một học sinh đi ngang qua, định chào hỏi hiệu trưởng, nhưng thấy dáng vẻ này của ông ta thì lại không dám tiến lên. Học sinh nhịn không được khe khẽ nói nhỏ:
"Cảm, cảm giác, hiệu trưởng giống như sắp biến thành…"
Trên xe Lamborghini, Giản Vân Lam tò mò nhìn Thao Thiết: "Khi nào anh thi bằng lái vậy?"
Thao Thiết bị Giản Vân Lam nhìn đến có chút không được tự nhiên, nghiêng đầu, vành tai ửng hồng: "Bằng lái gì?"
Giản Vân Lam cạn lời.
Thao Thiết: "…?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Thao Thiết tò mò chọc chọc vào đồng hồ đo, sau đó đạp chân ga. Chiếc xe thể thao tính năng cực tốt lập tức tăng tốc lên 150 mã.
Thao Thiết cong môi: "Mấy cái pháp khí của loài người các ngươi, cũng khá thú vị."
Giản Vân Lam: "... Cứu… mạng…"
Hai mươi phút sau. Giản Vân Lam tức giận đùng đùng bước vào biệt thự nhà họ Giản, túm lấy bả vai quản gia, loạng choạng nói: "Quản gia, từ nay về sau, trong vòng 50 năm tới cấm Thao Thiết bén mảng đến gara dù chỉ một bước!"
Hồ Đương Quy đang gác cằm trên sô pha xem truyện tranh, nghiêng đầu hỏi: "Đại nhân Thao Thiết lại gây chuyện à!"
Quản gia gật đầu: "Vâng thiếu gia, tôi hiểu rồi."
"A, 50 năm, lời thề lãng mạn ghê."
Quản gia ôm mặt tưởng tượng, nghỉ ngơi một lát rồi ăn trưa xong, Giản Vân Lam bắt đầu chuẩn bị cho việc ra quầy. Tuy có hơi tiếc nuối vì không thể bày quầy lẩu cay... nhưng mà, còn có gà rán!
Cậu lại có thể làm món này, lần này nhiệm vụ bày quầy là có giới hạn thời gian, không yêu cầu số lượng bán ra cũng không ép giá, Giản Vân Lam định giá mười đồng một phần, dù sao cũng bán cho học sinh, không nên quá đắt.
Vì phải đổi địa điểm sau khi bán được ba phần giống như đánh du kích, Giản Vân Lam quyết định hành trang đơn giản, ngày đầu tiên sẽ không mang Thao Thiết và Hồ Đương Quy theo...Tuyệt đối không phải vì hôm nay ngồi xe của Thao Thiết mà cậu bị ám ảnh tâm lý gì đó.
Về phần gà rán, Giản Vân Lam lướt qua thực đơn gà rán trong hệ thống, quyết định hôm nay bắt đầu với món đơn giản nhất: Cánh gà và đùi gà rán truyền thống. Gà rán, khâu ướp là quan trọng nhất đây cũng là lý do vì sao gà rán trên thị trường nhìn có vẻ giống nhau, nhưng hương vị lại khác nhau một trời một vực.
Giản Vân Lam dùng d.a.o khía những chiếc cánh gà đã ngâm qua nước loãng, đồng thời dùng khăn giấy lau khô hơi nước để ướp cho ngon. Ngoài các hương liệu thông thường như hành, gừng, tỏi, tiêu xay, lá thơm, đường trắng, Giản Vân Lam còn dùng thêm một bát lớn sữa bò tươi. Sữa bò tươi sẽ giúp thịt gà tươi hơn, đồng thời khử hoàn toàn mùi tanh của thịt gà.
Cậu cho cánh gà và đùi gà vào tủ lạnh ướp, dù sao thời gian ướp càng lâu thì càng ngon. Trong lúc chờ đợi, Giản Vân Lam pha bột, tranh thủ thời gian cùng quản gia và người làm cải trang xe ba gác. Xe ba gác bày quầy lẩu cay đương nhiên không giống với xe ba gác bày quầy gà rán.
Vì thời gian bày quầy là vào bốn giờ sáng, Giản Vân Lam ướp thịt sẵn trong tủ lạnh, rồi đi ngủ bù một giấc. Bầu trời tối đen, đêm đã khuya.
Bốn giờ sáng, Giản Vân Lam lái xe ba gác đến cổng trại hè Long Đằng... phải nói rằng, giờ giấc ra quầy lúc bốn giờ sáng này đúng là quá âm trì đi! Trong bóng đêm tĩnh lặng, khi cả thành phố chìm vào giấc ngủ say, Giản Vân Lam bật đèn quầy ăn vặt lặng lẽ bắt đầu rán gà.
Cậu đổ dầu vào chảo, chờ dầu nóng già. Gà rán thường phải rán hai lần, lần cuối cùng rán lửa lớn trong một phút mới là linh hồn của món gà rán ngon tuyệt. Giản Vân Lam dùng muôi lưới vớt mấy cái cánh gà và đùi gà cho vào chảo dầu, chậm rãi rán cho cánh gà định hình... Trong chảo dầu không ngừng sủi bọt lăn tăn, những chiếc đùi gà, cánh gà quay cuồng cũng dần dần hiện lên màu vàng kim vô cùng hấp dẫn.
Giờ giấc âm trì thế này, thật sự sẽ có khách không. Lần đầu tiên, Giản Vân Lam hoài nghi liệu quầy ăn vặt của cậu có mở hàng được không.
Cách đó không xa. Khi Khương Ốc Long trèo tường được một nửa, không khỏi dụi dụi mắt, rồi lại dụi dụi lần nữa:
"Từ từ... bốn giờ sáng, sao ở đây sao lại có quầy gà rán?”