"Ông chủ Giản, lần này chúng tôi thuê anh là để anh bày quầy ở bên ngoài khu trại hè Long Đằng này…"
Bên tai Giản Vân Lam văng vẳng giọng nói rành mạch, đúng chất công sở. Ai đang nói vậy. cậu cố gắng mở mắt tầm nhìn mơ hồ dần trở nên rõ ràng, trước mắt là một văn phòng thiết kế tối giản.
Một người đàn ông trung niên đeo kính ngồi ngay ngắn sau bàn làm việc, hai tay đan vào nhau, miệng không ngừng đóng mở:
"Anh cũng biết, chúng tôi là trại hè cao cấp hoàn toàn khép kín, chuyên bồi dưỡng những học sinh Alpha ưu tú nhất trong và ngoài nước."
"Ví dụ như Phó Trường Phong, học viên ưu tú của khóa này còn chưa bế trại đã nhận được thư trúng tuyển của nhiều trường danh tiếng ở nước ngoài rồi đấy…"
Giản Vân Lam cạn lời. Trong khoảnh khắc, cậu cứ ngỡ mình xuyên không đến một thế giới khác chẳng phải tối qua cậu vừa dọn quầy lẩu cay xong, thoải mái ăn một bữa no nê rồi về biệt thự ngủ sao, sao vừa mở mắt đã thấy mình ở cái văn phòng xa lạ này, nghe người ta thao thao bất tuyệt về trại hè thế này. Đúng lúc cậu còn chưa hiểu chuyện gì, bên tai vang lên giọng AI:
[Tích! app [Hệ thống Trù Thần], trợ lý giọng nói đã online hỗ trợ bày quầy mỗi ngày cho ngài đây.]
[Sắp giải thích nhiệm vụ mới cho ngài.]
Nhờ giọng AI giải thích, Giản Vân Lam mới dần hiểu ra tình hình hiện tại đáng lẽ cậu phải bày quầy ở khu dân cư Hà Đường một tuần nhưng không hiểu vì sao, rõ ràng còn chưa bày đủ một tuần, app [Hệ thống Trù Thần] đã phán định nhiệm vụ chủ tuyến "Bày quầy ở khu dân cư Hà Đường" hoàn thành!
Thấy vậy, Giản Vân Lam ngơ ngác, cái kiểu hoàn thành trước thời hạn này là thế nào. Quầy lẩu cay của cậu đâu rồi. Lần này, không chỉ thực khách không được ăn lẩu cay của Giản Vân Lam cũng muốn phát điên.
App [Hệ thống Trù Thần] bỏ ngoài tai tâm trạng suy sụp của Giản Vân Lam, tiếp tục giải thích:
[App [Hệ thống Trù Thần] phán định ngài hoàn thành nhiệm vụ bày quầy trước thời hạn lập tức giao nhiệm vụ bày quầy mới, đồng thời lược bỏ cốt truyện chuyển tiếp.]
Đây là lý do Giản Vân Lam mở mắt ra đã thấy mình ở văn phòng. Hơn nữa, độ khó của nhiệm vụ lần này đã tăng lên, nội dung nhiệm vụ là mỗi ngày từ bốn đến năm giờ sáng, bày quầy bán gà rán ở bên ngoài khu trại hè Long Đằng này nghe qua thì có vẻ không khác gì nhiệm vụ trước nhưng sau khi nghe doanh trưởng trại hè và app [Hệ thống Trù Thần] giải thích, Giản Vân Lam dần nắm bắt được trọng điểm.
"Nhiệm vụ hàng đầu của cậu không phải là bày quầy, mà là thông qua việc bày quầy để thu hút những học viên lén trèo tường ra ngoài vào ban đêm, sau đó tóm bọn họ lại!"
Vị hiệu trưởng đeo kính đập bàn, tức giận đến râu ria dựng ngược.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Đúng vậy là một trại hè hoàn toàn khép kín, khu trại hè Long Đằng luôn có quy củ nghiêm ngặt nhưng gần đây ngày càng có nhiều học sinh lén lút trèo tường ra ngoài vào ban đêm, rồi lại trở về vào ban ngày như không có chuyện gì không có quy củ thì không thành nề nếp để chấn chỉnh lại cái thói hư tật xấu này, hiệu trưởng đã nghĩ ra một diệu kế:
Tuyển một chủ quầy ăn vặt làm "gián điệp", bày quầy bên ngoài tường rào trại hè vào ban đêm, nhìn thì có vẻ là bày quầy nhưng thực chất là phối hợp với các thầy giáo đã chuẩn bị sẵn để xác nhận danh sách những học sinh trốn trại hè có thể nói là trò chơi Ma sói phiên bản quầy ăn vặt.
"Chúng tôi hy vọng anh mỗi ngày bày quầy một tiếng, số lượng bán không giới hạn cứ bán đủ ba phần thì đổi vị trí, hai vị trí cách nhau ít nhất 1000 mét."
"Mục tiêu là bắt được càng nhiều học sinh trèo tường càng tốt."
Nói đến đây, hiệu trưởng dừng lại nhấp một ngụm trà. Ông ta ngước mắt, nhìn Giản Vân Lam với ánh mắt dò xét. Cái "chiến thuật quầy ăn vặt" này là do một giáo viên trẻ tuổi trong trại hè đề xuất. Bản thân hiệu trưởng luôn giữ thái độ khinh thường đối với tất cả các quầy ăn vặt ven đường, bao gồm cả thanh niên trước mắt này nhìn thì có vẻ tuấn tú, nhưng sao lại cứ quẩn quanh cái việc bày quầy ăn vặt thế nhỉ?
Chắc là gia cảnh của người trẻ tuổi này cũng bình thường thôi, tay nghề nấu nướng cũng chẳng ra gì. Hiệu trưởng âm thầm lắc đầu gia thế tốt thì sẽ không làm đầu bếp, điều này khỏi cần nói chắc người trẻ tuổi này là do gia đình không đủ khả năng cho học đại học, nên đành bỏ học đi bày quầy.
Còn người thực sự có tay nghề thì đã sớm được các nhà hàng lớn tuyển dụng rồi, đâu đến nỗi phải lang thang bày quầy ăn vặt ven đường kiếm ba đồng ba cọc làm gì?
Hiệu trưởng chưa bao giờ ăn ở quầy ăn vặt, chỉ ăn ở nhà hàng sang trọng nhưng ông ta biết, đám học sinh tuổi này thích nhất là ăn mấy món ăn vặt không lành mạnh này. Bày quầy thì có gì khó, dù sao chỉ cần chiên qua dầu, thêm chút gia vị dùng hết khoa học kỹ thuật và sức nấu nướng thì bọn học sinh sẽ thích thôi. Nếu không phải hiệu trưởng bận, ông ta thậm chí còn muốn tự mình ra trận, đi bày quầy làm "gián điệp" này.
"Ông chủ Giản, anh có tự tin hoàn thành nhiệm vụ không?"
Giản Vân Lam do dự: "Ờm…"
Làm màu quá thể. Cậu chỉ muốn bày quầy một cách giản dị thôi mà thấy Giản Vân Lam do dự, hiệu trưởng có chút kinh ngạc để bắt được học sinh, họ đã trả cho Giản Vân Lam mức thù lao rất cao, tận hai vạn một tháng, chắc là người trẻ tuổi này bày quầy vài tháng cũng không kiếm được số tiền đó vậy mà cậu còn do dự?
Giản Vân Lam: "Cảm ơn lời mời, nhưng loại hoạt động này thì tôi…"
Giọng máy móc lại vang lên:
[Nhiệm vụ chủ tuyến đã được chấp nhận, không được bỏ ngang đâu nha. Bỏ ngang có khả năng bị xe benz đ*m đó.]