Livestream Ẩm Thực Đường Phố Mà Toàn Tinh Tiết Cẩu Huyết

Chương 147



Năm nay Úc Minh còn chưa đến 18 tuổi vẫn còn là một đứa trẻ. Một đứa trẻ giúp gọt nho, khiêng gạo, sửa ống nước, đã là giỏi lắm rồi những phiền não đó, cứ để người lớn lo lắng.

 

Người xấu, cứ để người lớn giải quyết không cần phải tự gồng mình lên.

 

“…”

 

Úc Minh nín thở, hơi mở to mắt, mây đen bị gió thổi tan, lúc này mọi người mới phát hiện, hôm nay lại là trăng tròn bóng cây nhẹ nhàng lay động.

 

Ánh trăng tròn trịa, dịu dàng tưới xuống những tia sáng xanh, ánh trăng theo gió thu, theo ánh đèn dầu ấm áp của quầy ăn vặt, xoa vào mắt Úc Minh. Ánh mắt Úc Minh cũng theo ánh đèn dầu lay động, tích tụ một vũng nước mỏng.

 

Đoạn Quỳnh Chi dừng một chút, nắm chặt tay: “Hơn nữa, có ông chủ Giản ở sau lưng, chúng ta sẽ không thua.”

 

Các thực khách ánh mắt kiên nghị gật đầu.

 

Úc Minh: “…”

 

Nước mắt, nghẹn trở về nhưng lúc này, sống lưng hơi khom xuống của Úc Minh, lại một lần nữa thẳng lên như cây non vươn mình trở lại.

 

Y nắm chặt tay, cùng mọi người nhìn về phía quầy ăn vặt nơi ánh đèn dầu đan xen: “Tôi muốn trở nên mạnh hơn, sau này có thể cùng mọi người bảo vệ ông chủ Giản và quầy lẩu cay!”

 

Đoạn Quỳnh Chi vui mừng vỗ vai Úc Minh: “Hoan nghênh gia nhập đội của chúng ta.”

 

“…”

 

Một bên các cảnh sát đang thu xếp giải quyết đám côn đồ, nghe thấy ba chữ ‘ông chủ Giản’ thì khựng lại. Tiểu Lương vội vàng chạy tới, nắm lấy tay Úc Minh: “Ông chủ Giản, cậu vừa nói ông chủ Giản? Anh ta ở đâu?”

 

Úc Minh ngơ ngác gật đầu, chỉ về phía quầy ăn vặt: “Quầy lẩu cay là của ông chủ Giản.”

 

Các cảnh sát nhìn thấy chàng thanh niên đang bày sạp hàng, vô cùng kích động. Quầy lẩu cay, ông chủ Giản, ngoại hình đặc biệt phù hợp, lại ở gần đây… đúng rồi!

 

Đây chính là người mà bọn họ luôn tìm kiếm, người đã cứu những chú chó, bao gồm cả chó nghiệp vụ từ tay bọn trộm chó ở chợ bán thức ăn, ông chủ Giản trong lời của những người bán hàng ở chợ.

 

Vì quầy lẩu cay quá phổ biến, trước đây họ không hề nghĩ đến hướng này, chỉ đến khi nghe thấy "ông chủ Giản" từ miệng Úc Minh, họ mới đột nhiên ý thức được.

 

Tiểu Lương kích động móc ra ngay tại chỗ một lá cờ thưởng, tiến đến trước quầy lẩu cay: "Ông chủ Giản, để cảm tạ anh vì đã cứu những chú chó, đây là chút lòng thành của sở chúng tôi, mong anh nhận cho!"

 

Lá cờ đỏ thắm đón gió tung bay, trên đó viết mấy chữ lớn ánh vàng rực rỡ:

 

[Diệu thủ hồi xuân, cứu ta - mạng chó.]

 

Mấy cảnh sát đứng tại chỗ liền bắt đầu vỗ tay.

 

Giản Vân Lam: "..."

 

Giản Vân Lam ngơ ngác nhận lấy cờ thưởng, cái gì diệu thủ hồi xuân, cái gì cứu ta - mạng chó hình như trước đây cậu có dùng tay quạt bay vài người ở chợ bán thức ăn, nhưng việc đó có liên quan gì đến chó?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Trên đầu ông chủ Giản hiện lên đầy dấu chấm hỏi mà đứng ở một bên, ánh mắt các thực khách nhìn ông chủ Giản càng thêm ngưỡng mộ, sùng kính.

 

Trời ạ, ông chủ Giản không chỉ nấu lẩu cay ngon, nhân phẩm còn cao thượng đến thế.

 

"Ô ô ô, là thực khách của ông chủ Giản, tôi quá tự hào!"

 

"Đúng vậy, ông chủ Giản thật sự là thần nhân."

 

"Sao anh ấy có thể vừa đẹp trai, vừa tài hoa, vừa thiện lương, nấu ăn lại còn ngon đến vậy?"

 

"Thật giỏi mà!"

 

Các thực khách mắt lấp lánh nhìn chàng thanh niên đang múa may thìa xuyến lẩu cay. Giản Vân Lam đứng giữa làn khói trắng lẩu cay và ánh đèn, quả thực chính là thần tiên. Họ muốn mua thêm một vạn phần lẩu cay để ủng hộ ông chủ Giản.

 

Sau khi trao cờ thưởng và thu dọn đám côn đồ, mấy chú cảnh sát ở đây lại có chút không muốn rời bước... lẩu cay của ông chủ Giản thơm quá!

 

"Ông chủ, dù sao chúng ta cũng không vội về sở." Cảnh sát Tiểu Lý nhỏ giọng kiến nghị với đội trưởng: "Mọi người cũng đều đói bụng, hôm nay còn chưa ăn tối đã đi làm nhiệm vụ, hay là..."

 

Mọi người thèm thuồng nhìn về phía quầy lẩu cay. Các thực khách thì cảnh giác xen lẫn buồn rầu nhìn lại vốn dĩ cạnh tranh đã rất khốc liệt rồi, ô ô.

 

Vương đội cũng bị mùi vị lẩu cay này làm cho bụng cồn cào, anh ta do dự một chút rồi nói: "Được, vậy các cậu cử vài người đi mua đi."

 

Lão Vương gỡ mũ xuống, nhìn quầy lẩu cay, thầm nghĩ mùi hương này nghe đúng là thơm thật. Xem ra đúng như bọn họ nói, ông chủ Giản bán lẩu cay này không chỉ có nhân phẩm tốt, thân thủ tốt, mà trù nghệ cũng là hạng nhất.

 

Tuy các thực khách đều muốn sớm được ăn lẩu cay, nhưng vì kính yêu và cảm kích các chú cảnh sát, họ vẫn sầu bi nhường ra một con đường, để Tiểu Lý và mấy người chen vào mua được lẩu cay.

 

Mọi người thay phiên trực cả ngày quả thật là đói bụng, vừa ngồi xuống đã ăn ngấu nghiến, vốn dĩ cũng chỉ là để lấp đầy bụng nhưng sau vài miếng, ai nấy đều kinh ngạc.

 

"Ngọa tào, thịt bò ba chỉ béo này mềm thật, chấm với dầu ớt này quá thơm!"

 

"Đúng vậy, cuống họng heo này giòn sần sật, ngon quá đi..."

 

"Khoai tây tuyệt đỉnh, khoai tây đệ nhất thiên hạ!"

 

"Bọn họ nói ông chủ quầy lẩu cay này tên ông chủ Giản, trù nghệ thuộc về thần tiên, a a a..."

Nửa phút sau, mấy cảnh sát đều dùng ánh mắt sáng quắc nhìn về phía đội trưởng:

 

"Vương đội, tôi muốn điều đến phiên trực ở cổng khu Hà Đường."

 

"Đúng đúng đúng, tôi thấy cổng khu Hà Đường này, bọn côn đồ lảng vảng nhiều quá, cần tăng cường cảnh lực."

 

"Đồng cảm."

 

Vương đội trưởng: "Nói cái gì vậy! Đừng lề mề, lên xe về sở hết cho tôi!"


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com