Livestream Ẩm Thực Đường Phố Mà Toàn Tinh Tiết Cẩu Huyết

Chương 148



Các cảnh sát lưu luyến mỗi bước đi, không nỡ rời đi... có lẽ trong vài ngày tới, trật tự ở cổng khu Hà Đường sẽ vô cùng tốt.

 

Hôm nay Giản Vân Lam bày quầy đặc biệt hăng say, nhiệt huyết sôi trào, các thực khách cũng ăn rất vui vẻ, dù giữa chừng có sự cố đám côn đồ, nhưng hoàn toàn không ảnh hưởng đến độ hot của quầy lẩu cay càng ngày càng có nhiều người bị thu hút gia nhập hàng ngũ, vì thế Giản Vân Lam nấu lẩu cay càng thêm hăng hái, nhiệt tình tăng vọt.

 

Sau đó, không biết từ khi nào, một trăm phần đã bán hết nguyên liệu nấu ăn cũng cạn đáy.

 

"Hôm nay lẩu cay đã bán hết." Giản Vân Lam tiếc nuối tuyên bố.

 

"A!"

 

Còn hơn ba mươi người đang xếp hàng, mọi người khóc không ra nước mắt, hai mặt nhìn nhau. Giây tiếp theo, mọi người đưa ra một quyết định táo bạo những thực khách không xếp được hàng xúm lại níu lấy ông chủ Giản, đáng thương nói: "Ông chủ Giản, chúng tôi thấy nồi nước lẩu của cậu còn thừa, dù sao cậu mang về cũng đổ đi, chi bằng chia cho chúng tôi..."

 

Giản Vân Lam: "..."

 

Từ ngày đầu tiên cậu bày quầy bán hoành thánh, đã không ít thực khách đòi l.i.ế.m đáy nồi nhưng hôm nay là lần đầu tiên Giản Vân Lam nghe được lời thỉnh cầu chân thành và nóng bỏng nhất.

 

Mấy chục cặp mắt ướt át nhìn cậu, mắt lấp lánh không ăn được lẩu cay, ít nhất cũng muốn uống ngụm nước nếm mùi vị.

 

Giản Vân Lam bị ánh mắt đáng thương kia nhìn đến bất đắc dĩ, thở dài nói: "Được rồi."

 

Ô ô, app [Hệ thống Trù Thần] đáng ch*t, nếu không phải tại app [Hệ thống Trù Thần], cậu có thể bày quầy ba ngày ba đêm,thề sẽ cho cả khu Hà Đường no nê.

 

Giản Vân Lam lấy hộp đóng gói, múc từng muỗng nước lẩu cho mọi người, ai nấy đều ôm hộp nước lẩu hít hà, phảng phất đó là linh đan diệu dược. A, hương vị của ông chủ Giản.

 

"Tôi muốn mang chén canh này về cung phụng!"

 

"Tôi cũng vậy, coi như đồ gia truyền..."

 

"Không biết trước khi ch*t, tôi có thể xếp được hàng của ông chủ Giản không, ha hả?"

 

Giản Vân Lam: "... cũng không khoa trương đến vậy đâu!"

 

Nhưng sau khi có được canh, mọi người cuối cùng cũng chịu buông tha cho Giản Vân Lam. Giản Vân Lam leo lên xe ba gác, Thao Thiết vẻ mặt buồn bực ngồi ở ghế sau. Giản Vân Lam còn chưa kịp đạp xe, thì từ đằng xa đột nhiên vang đến một giọng trẻ con trong trẻo:

 

"Cung tiễn lão đại, cung tiễn thần thú ánh trăng."

 

Giản Vân Lam: "?"

 

Ai là lão đại, phía sau, mấy đứa trẻ con ra vẻ như thật mà ôm quyền đối với xe ba gác của Giản Vân Lam.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Trần Thước Thước dẫn đầu nhếch miệng cười, lộ ra chiếc răng cửa sún tươi cười rạng rỡ, nói với cậu: "Ông chủ Giản, anh và thần thú ánh trăng giúp chúng em cưỡng chế dời đi người xấu, từ nay về sau, anh chính là lão đại của bọn em!"

 

Đèn hoa sen treo trên xe ba gác rõ ràng cũng ra sức, nhưng Hồ Đương Quy không được ai phát hiện. QuQ. Đáng ghét, ngoài thần thú ánh trăng, còn có cả cô tiên hoa sen nữa mà phải nghĩ cách để lộ diện thôi... Bọn trẻ vẫn lớn tiếng gọi Giản Vân Lam, khiến những người đi đường xung quanh đều ghé mắt, lộ ra nụ cười thiện ý.

 

Bọn họ nói:

 

"Ông chủ, sau này chúng tôi theo cậu!"

 

"Thần thú ánh trăng, anh ngầu quá, anh nhất định phải làm bảo tiêu bảo vệ lão đại thật tốt nha."

 

Thao Thiết: "..."

 

Bổn! Tọa! Không! Phải! Bảo! Tiêu!

 

Một bên khác, Úc Minh cũng chen lẫn trong đám đông, mua thêm hai chén lẩu cay trước khi ông chủ Giản dọn hàng, một chén cho mình, một chén cho Lượng Lượng.

 

Úc Minh và Lượng Lượng sau bao ngày gặp lại, cứ vậy lặng lẽ ngồi xổm dưới gốc cây, ăn lẩu cay. Nói ra thì, phần lẩu cay của Lượng Lượng cơ bản không thêm muối và gia vị khác, tương đương chỉ là thịt luộc nên Lượng Lượng ăn cũng không hề áp lực... thì ra, Lượng Lượng cũng được ông chủ Giản cứu.

 

Dưới ánh trăng tĩnh lặng, đôi mắt đen láy của Úc Minh ngơ ngẩn nhìn bóng dáng ở trung tâm quầy lẩu cay náo nhiệt. Lúc này ông chủ Giản đã gần dọn hàng, nhưng vẫn còn rất nhiều thực khách đang chờ đợi, vì thế ông chủ Giản không ngừng bận rộn hầu như không thấy cậu nghỉ ngơi.

 

Trong khoảnh khắc, Úc Minh nhớ lại chuyện khi còn nhỏ, trước khi cha mất. Khi đó cha ôm cậu, cười hỏi:

 

"Minh Minh, khi lớn lên con muốn trở thành người như thế nào?"

 

Úc Minh từng học theo những ấn tượng trong phim ảnh mà nói: "Con muốn trở thành một người mạnh mẽ, có trách nhiệm, có thể bảo vệ người khác."

 

Trong mắt cậu khi đó "người có thể bảo vệ người khác" là một bóng hình mơ hồ nhưng hiện tại, bóng hình đó dần rõ ràng... Úc Minh nhìn ông chủ Giản đang nghiêm túc xuyến lẩu cay giữa đám đông.

 

Trước quầy lẩu cay, Giản Vân Lam chăm chú nhìn, thái dương lấm tấm mồ hôi. Ánh đèn vàng ấm áp chiếu lên sườn mặt cậu đường nét góc cạnh dưới ánh sáng trở nên dịu dàng hơn, dịu dàng, nhưng cũng đầy mạnh mẽ. Vượt qua không gian và thời gian, Úc Minh khẽ đáp lại câu hỏi năm xưa của cha mình:

 

“Ba à, con muốn… trở thành người như ông chủ Giản.”

 

Một người mạnh mẽ, một người có thể bảo vệ mọi người. Úc Minh cảm thấy n.g.ự.c mình như có ngọn lửa nhiệt huyết đang bùng cháy. Ngọn lửa nhiệt huyết này, khát khao muốn làm điều gì đó, sự hướng tới tương lai cùng với niềm tin vào lý tưởng khiến Úc Minh thao thức cả đêm.

 

Nằm trên giường, ngắm ánh trăng ngoài cửa sổ. Đôi mắt Úc Minh càng thêm sáng ngời và nóng bỏng, y dần dần phác họa hình ảnh tương lai mình muốn trở thành, chìm đắm trong giấc mộng ngọt ngào… Đêm đó, Úc Minh phân hóa, phân hóa thành một Alpha cường tráng với cơ bụng tám múi.

 

“…”

 

Vị diện Vạn Giới, phòng phát sóng trực tiếp.

 

[????????? Không phải anh em?]


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com