Livestream Ẩm Thực Đường Phố Mà Toàn Tinh Tiết Cẩu Huyết

Chương 146



Các cảnh sát xem rất kỹ. Lượng Lượng đã từng bị trộm một lần, họ không thể để nó bị trộm lần nữa nhưng mà… nhìn Lượng Lượng quấn quýt bên Úc Minh như vậy, có vẻ không phải giả.

 

Xem xong ảnh, các cảnh sát thở phào nhẹ nhõm. Tiểu Lương kể cho Úc Minh nghe chuyện mấy ngày nay về việc họ đã được người tốt bụng giúp đỡ, giải cứu Lượng Lượng từ chợ bán thức ăn như thế nào.

 

Thảo nào Úc Minh tìm Lượng Lượng khắp vùng mà không thấy, hóa ra là nó đã được các cảnh sát cứu đi.

 

“Hôm nay lúc dắt chó đi dạo, Lượng Lượng đột nhiên giật đứt dây xích rồi chạy về phía cậu.” Tiểu Lương gãi đầu, cười hiền hậu: “Chắc là nó nóng lòng bảo vệ chủ, thấy ở đây có mấy tên côn đồ nên vội vàng chạy tới bảo vệ cậu đó, phải không?”

 

Úc Minh: “…”

 

Mấy thực khách biết rõ chân tướng: “…”

 

Lượng Lượng vẫn ngậm chặt cái bát lẩu cay, tỉ mỉ l.i.ế.m những giọt nước canh còn sót lại dưới đáy bát. Chú chó lớn vẫy cái đuôi to một cách vui vẻ: “Gâu gâu!”

 

Tiểu Lương tiếp tục tự mình tưởng tượng ra toàn bộ câu chuyện, vô cùng cảm động: “Lượng Lượng bảo vệ cậu, nên cậu mua lẩu cay cho nó ăn để thưởng hả?”

 

Úc Minh: “…”

 

Úc Minh cười gượng gạo: “Đúng rồi, coi như là vậy đi.”

 

Trong mắt y thoáng có chút bất lực, thấy vậy, Tiểu Lương cũng không tiện nói thêm gì.

 

Các cảnh sát vỗ vai Úc Minh: “Chúng tôi thấy cậu là một đứa trẻ tốt, lần này đám côn đồ gây sự, chắc cậu cũng giúp đỡ nhiều lắm… sau này phải sống tốt nha, nhớ bảo vệ bản thân đó.”

 

Nghe những lời này, ánh mắt Úc Minh lại càng thêm ảm đạm.

 

“Thật ra thì tôi…” Úc Minh mím môi, nhìn cổ tay áo mình xắn lên, nói: “Tôi chẳng giúp được gì cả, đều là nhờ mọi người.”

 

Đúng vậy. Úc Minh đã chạy đến để giúp đỡ nhưng trước cơ bắp cuồn cuộn của các thực khách, thực lực kinh người và tài ăn nói tuyệt vời của họ, y hoàn toàn không giúp được gì chỉ trơ mắt nhìn ông chủ Giản và mọi người thành thạo chế ngự đám côn đồ.

 

Hôm nay, lần đầu tiên Úc Minh ý thức được sự nhỏ bé của mình, y … thật vô dụng. Y cúi gằm mặt, sống lưng vốn luôn thẳng tắp giờ cũng khom xuống giống như một cái cây nhỏ không dám ngẩng đầu lên.

 

Ở một chiều không gian khác, vô số bình luận lướt qua:

 

[Úc Minh, em không cho phép anh nói về mình như vậy. QAQ]

 

[*khóc thút thít* Úc Minh, anh có biết anh ở những dòng thời gian khác giỏi giang đến mức nào không? Vì cứu người mà anh không màng đến vận mệnh và tiền đồ của mình, bị thương rất nặng.]

 

[Anh chính là quá giỏi, việc gì cũng tự mình gánh vác, mới phải chịu nhiều khổ như vậy…]

 

Nhưng ở không gian này, gió thu lặng lẽ thổi qua, ánh đèn đường hắt xuống những tia sáng nhỏ vụn không ai nói gì cả. Mọi người đều không biết nên nói gì để an ủi chàng thiếu niên quật cường, lập dị này.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Trong một khoảng lặng… đột nhiên từ xa vọng lại một giọng nói, ngữ khí nghiêm túc: “Nói vớ vẩn gì vậy? Cậu giúp nhiều lắm đấy chứ.”

 

Úc Minh bất ngờ ngẩng đầu. Trong mắt y lóe lên một tia hy vọng, hướng về phía giọng nói phát ra nhìn lại… chỉ thấy trên quầy lẩu cay, Giản Vân Lam đeo tạp dề giơ ngón tay cái lên, tươi cười rạng rỡ: “Lúc trước cậu đã giúp tôi lột bao nhiêu là nho ở quầy trái cây dầm rồi đấy!”

 

Úc Minh: “…”

 

Những người khác: “…”

 

Úc Minh xin cảm ơn, vốn dĩ chỉ hơi buồn bực thôi, nhưng sau khi được ông chủ Giản khen ngợi như vậy, bỗng dưng y lại muốn c.h.ế.t quách cho xong.

 

“…” Giản Vân Lam nói: “Ừ, ý tôi không phải vậy, ý tôi là cậu chỉ là một đứa trẻ…”

 

Nói đến đây Giản Vân Lam mới nhận ra, có một số người chỉ thích hợp bày quầy chứ không thích hợp diễn thuyết. Cậu im lặng cúi đầu tiếp tục nướng xiên BBQ.

 

Các bậc phụ huynh đáng tin cậy của tiểu khu Hà Đường, việc còn lại xin giao cho mọi người mà dì Hàn nãy giờ im lặng lắng nghe Giản Vân Lam nói, đột nhiên hiểu ra điều gì đó, ý của ông chủ Giản thực ra rất dễ hiểu.

 

Nghĩ vậy, dì Hàn bỗng thấy thông suốt, liền nói với Úc Minh: “Đúng đó, Úc Minh, trước đây cháu còn giúp nhà bác sửa ống nước, khiêng gạo, dắt chó đi dạo nữa mà.”

 

“Còn cõng con nhà chúng tôi bị sốt cao đi bệnh viện nữa.” Đây là lời của vợ chồng Lục Lăng và Tống Cảnh An, lần trước Úc Minh đã cõng Tống Thời Hạ đến phòng cấp cứu, nếu không có Úc Minh thì họ thật sự không biết phải làm sao.

 

“Anh Úc Minh lúc nào cũng bảo vệ chúng ta khi gặp nguy hiểm.” Trần Thước Thước và các bạn nhỏ nói.

 

“Đúng đúng đúng, mỗi khi chúng ta có việc gấp mà không tìm được ai thì lúc nào Úc Minh cũng đến giúp một tay.”

 

“Còn lúc nhà tôi chuyển nhà, có nhiều đồ đạc nặng quá không khiêng nổi, cũng nhờ có cậu ấy…”

 

“Khu nhà mình mà không có Úc Minh thì chán chết!”

 

“Gâu gâu.”

 

Úc Minh nghe những lời động viên đó, sống lưng lại càng cúi thấp hơn. Y trốn vào bóng cây lờ mờ, thu mình lại bé nhỏ:

 

“Nhưng mà tôi… tôi không giúp được gì, không ngăn được đám côn đó, không bảo vệ được mọi người.”

 

Ước mơ cả đời của y là muốn đền đáp đất nước, bảo vệ mọi người, trở thành một người đáng tin cậy, đáng để tin tưởng nhưng vào thời khắc quan trọng nhất, y lại thất bại.

 

Lần này đám côn đồ cầm d.a.o gây sự, nếu không có ông chủ Giản, các cô dì chú bác và các thực khách ra tay thì hậu quả thật không dám tưởng tượng ngay khi Úc Minh đang chìm đắm trong cảm xúc tự ti, đột nhiên có người vỗ vai y.

 

Úc Minh quay người lại, thấy Đoạn Quỳnh Chi dẫn đầu các thực khách của quầy lẩu cay. Ánh đèn từ sau lưng họ hắt ra, tiếng lá cây xào xạc, bóng dáng họ hiện lên thật cao lớn và đáng tin cậy. Trong ánh sáng phản chiếu, Đoạn Quỳnh Chi mỉm cười, nói với Úc Minh:

 

“Cậu vẫn còn là một đứa trẻ thôi, sau này những chuyện nguy hiểm như vậy… cứ để cho những người lớn như chúng tôi làm là được rồi.”

 

Tiểu Lương nhỏ giọng bổ sung: “Còn có chúng tôi, cảnh sát nữa.”


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com