Ý định giải thể tập đoàn Vương Thị đã thay đổi từ lâu, nhưng lý do thì... "Bởi vì hiện giờ, con đã giải quyết được nhân tố ngoài dự kiến lớn nhất rồi." Vương Chiêu Mưu ngẩng đầu nhìn cha mình, ánh mắt hơi phức tạp. "Có thể... nói một câu tiếng người mà ba hiểu được không?" Ông Vương buồn bực, nhân tố ngoài dự kiến lớn nhất là cái quái gì, không hiểu lắm. Vẻ mặt của Vương Chiêu Mưu dịu đi đôi chút, anh chọn cách nói chuyện thông thường hơn: "Con đã gặp đúng người rồi." "Con từ bỏ việc giải thể tập đoàn Vương Thị vì đã gặp đúng người?" Ông Vương sửng sốt, đầu óc hoạt động thật nhanh rồi mặt đầy vẻ khó tin: "Con đang nói đến Quý Liên Hoắc đó?" Vương Chiêu Mưu giữ im lặng. Ông Vương tức ngứa cả răng: "Trước kia con đòi giải thể tập đoàn vì nó, bây giờ không muốn giải thể cũng là vì nó, nó là hồ ly tinh phải không, mê hoặc con thế này đây hả!" Vương Chiêu Mưu nhìn cha mình, cảm thấy dường như ông hiểu lầm rất nghiêm trọng. Quý Liên Hoắc có thể vẫy đuôi của mình thành cánh quạt, một kỹ năng mà rõ ràng là hồ ly tinh không có. "Ba nói cho con biết, ba không đồng ý để con hẹn hò với nó!" Ông Vương nhíu mày thật chặt: "Ba nghe nói cuộc cạnh tranh nội bộ trong nhà họ Lãnh rồi, ba mua một chiếc điện thoại R1, cũng đã tải Huxin, ba còn bí mật điều tra những người xung quanh, mặc dù tài sản của Quý Liên Hoắc hiện tại có thể không bằng đối thủ, nhưng ba có cảm giác nó sẽ là người chiến thắng cuối cùng!" Ánh mắt Vương Chiêu Mưu nhìn ông Vương có thêm đôi phần ngạc nhiên. "Con nghĩ xem, một khi Quý Liên Hoắc chiến thắng cuộc thi này, nó sẽ trở thành người người thừa kế nhà họ Lãnh đường đường chính chính rồi. Nhà họ Vương còn không lớn bằng một công ty con của nhà họ Lãnh, nó thành người thừa kế, khoảng cách giữa con và nó sẽ ngày càng lớn, đến lúc đó con đoán xem có bao nhiêu người sẽ đeo bám lấy nó?" Ông Vương đau đớn bày tỏ: "Ngoài ra, phần lớn tài sản của nhà họ Lãnh đều ở nước ngoài, nếu hai người thực sự muốn ở bên nhau là phải yêu xa trong thời gian dài chứ sao nữa? Đến lúc đó giữa con với nó sẽ có cả một cái Thái Bình Dương ngăn cách, bên cạnh nó thì người đẹp vây quanh, nói tới nói lui, con trở thành cái gì?" Ông Vương nghiêm túc nhìn con trai: "Ba không phản đối việc con giúp Quý Liên Hoắc lúc này, nhưng con đừng dồn hết tình cảm vào đó, sẽ không được đền đáp đâu. Nếu muốn đầu tư thì đầu tư tiền thật, ký hợp đồng, chờ nó thừa kế nhà họ Lãnh, cho con hưởng lợi gì thì con cứ nhận hết, vậy là đủ rồi!" Thấy Vương Chiêu Mưu im lặng, ông Vương đứng dậy, vỗ vai con trai, nói hết nước hết cái: "Ba là người có kinh nghiệm, đã chứng kiến quá nhiều cảnh qua cầu rút ván rồi, chờ nó có được nhà họ Lãnh, con sẽ chẳng còn ích gì với nó nữa! Tất cả những gì con có thể làm là gom cho đủ lợi ích, không có được Quý Liên Hoắc thì vẫn có tiền, trong tay có nhiều tiền như vậy, con lại còn đẹp trai như ba hồi còn trẻ, muốn loại người nào mà chẳng có!" Vương Chiêu Mưu im lặng nhìn ông Vương. Như hiểu được ánh mắt của con trai, ông Vương đỏ mặt nói: "Giống năm phần thì được rồi chứ gì?" ××× Ở nhà họ Vương, quá trình chuyển nhượng cổ phần bắt đầu, thì lúc này trước cổng công ty Huxin có mấy người lạ mặt đang đứng, khi lễ tân hỏi họ là ai, câu trả lời khiến lễ tân suýt cười chết. Nhóm người nhìn nhau ngơ ngác, không hiểu sao cụm từ "nhóm lập kế hoạch Gala mừng xuân" lại buồn cười đến vậy. "Các người mà là ban tổ chức Gala mừng xuân, thì tôi thành người dẫn chương trình bản tin thời sự đấy." Lễ tân gần như cười chảy nước mắt, đúng là chuyện vô lý nhất trần đời, nhóm lập kế hoạch Gala mừng xuân và Huxin có thể liên quan à? "Chúng tôi thực sự là thành viên nhóm lập kế hoạch Gala mừng xuân." Người đàn ông trung niên đi đầu có vẻ ngượng ngùng: "Đây là danh thiếp của tôi, vui lòng đưa cho tổng giám đốc công ty cô, chúng tôi có một dự án hợp tác, có thể thảo luận." Lễ tân cố nhịn cười, cầm danh thiếp đi lên lầu. Sau khi nhận được danh thiếp, Quý Liên Hoắc cũng bán tín bán nghi, nhanh chóng tìm kiếm thông tin tên người trong danh thiếp trên mạng, thấy ảnh của người đó. Cậu cùng hai vị giám đốc cấp cao đi xuống lầu, vẻ mặt nghiêm túc, khi nhìn thấy người đứng đầu ở quầy lễ tân mới dám tin vào tính xác thực của tấm danh thiếp. Nhìn tổng giám đốc bắt tay khách, nói một câu "nghe danh đã lâu", nụ cười trên mặt lễ tân muốn vỡ nát. Họ... đúng là nhóm lập kế hoạch Gala mừng xuân?! Không phải lừa đảo?! Lễ tân mở to mắt, kinh ngạc nhìn tổng giám đốc dẫn nhóm người vào công ty, rồi véo chân mình để chắc chắn rằng mình không nằm mơ. Đột nhiên có một nhóm người lạ đến công ty, tổng giám đốc còn đưa thẳng vào phòng họp, một vị giám đốc đi ra, không giấu được sự phấn khích, bảo mọi người chuẩn bị nước khoáng và trái cây, đích thân mang đồ ăn đến đặt vào phòng họp. Vương Chiêu Vân nổi lòng tò mò, giả vờ đi ngang qua phòng họp rồi dán vào khe cửa nghe lén. "Gala mừng xuân ấy mà, là Gala mừng xuân của nhân dân, sau khi điều tra, chúng tôi thấy rằng chức năng lì xì của Huxin rất được ưa chuộng, chủ đề lì xì cũng rất phù hợp với ngày Tết..." Vương Chiêu Vân đang nghe tiếng trò chuyện trong phòng họp, bỗng cơ thể mình bị đè xuống, trưởng phòng dự án bên cạnh đang đè lên đầu mình. Vương Chiêu Vân chu môi, cố chịu sức nặng trên người, tiếp tục lắng nghe trong áp lực. "Chúng tôi có một ý tưởng, đó là cho phép khán giả trên khắp cả nước có thể giành lấy lì xì do Gala mừng xuân tài trợ trên Huxin trong lúc theo dõi chương trình phát sóng trực tiếp Gala mừng xuân, và nếu phản hồi từ sự kiện này năm nay tốt, chúng ta có thể tiếp tục tổ chức vào năm sau hoặc năm sau nữa..." Áp lực trên đầu ngày càng nặng, Vương Chiêu Vân cố gắng nhìn lên, thấy trưởng phòng nghiên cứu phát triển cũng đến nghe lén. Mối quan hệ giữa phòng nghiên cứu phát triển và nhóm chơi thử game vẫn luôn tốt đẹp, nên Vương Chiêu Vân nhẫn nhịn, tiếp tục nghe những lời bên trong, trong lòng vô cùng vui mừng. Mặc dù nghe có vẻ như đối phương muốn Huxin vừa vừa chi tiền vừa bỏ công sức, nhưng cơ hội và nền tảng mà Huxin muốn bắt lấy lần này thực sự là vô giá! Vương Chiêu Vân thậm chí còn mong chờ khi cha mẹ đang xem Gala mừng xuân nhìn thấy Huxin, còn mình thì tự hào nói rằng mình là nhân viên chính thức của Huxin! Chỉ nghĩ đến thôi đã thấy phấn khích rồi! Sức nặng trên đầu lại tăng thêm, Vương Chiêu Vân khó khăn ngước mắt lên nhưng không còn nhìn rõ được là trưởng phòng nào đang đè lên mình nữa. "Các anh em." Vương Chiêu Vân méo mặt hạ giọng: "Tôi sắp không chịu được nữa rồi! Tôi mà ngã vào trong đó, coi chừng dự án này tiêu tùng!" Áp lực trên đầu lập tức được giải tỏa, Vương Chiêu Vân đứng dậy, thấy mấy trưởng phòng bỏ đi như không có chuyện gì xảy ra, nhưng trong mắt ai cũng đầy vẻ phấn khích. Mẹ ơi, công ty con sắp được lên Gala mừng xuân! Sau khi trao đổi với khách, Quý Liên Hoắc đích thân tiễn họ ra về, ngay sau đó tổ chức cuộc họp nội bộ công ty, nội dung đầu tiên là phong tỏa tin tức. Đây không phải là một dự án thông thường, Huxin phải ký một thỏa thuận bảo mật với Gala mừng xuân, đồng thời, các thành viên phụ trách các dự án liên quan trong công ty cũng phải ký một thỏa thuận bảo mật. Khi lễ tân được gọi đến để ký thỏa thuận bảo mật, vẻ mặt cô cũng còn ngây ra. Mọi thứ diễn ra trong im lặng, Vương Chiêu Vân cảm thấy bầu không khí khi vào công ty dạo này khác hẳn. Mọi người đều nở nụ cười bí ẩn và tự hào, ai cũng ngẩng cao đầu, ưỡn ngực, làm việc cũng năng động hơn. Ai lại không muốn chỉ vào một phân cảnh trên TV nói rằng mình đã tham gia vào phần đó khi cả gia đình đang cùng nhau xem Gala mừng xuân? Vinh quang của gia tộc từ đó mà ra! ××× Vào ngày tết Dương Lịch, cụ Lãnh gọi Lãnh Tu Minh, Quý Liên Hoắc và Vương Chiêu Mưu, đưa cả Quý Đại Bảo đến cùng ăn mừng. Bữa tiệc chưa bắt đầu, Lãnh Tu Minh đã lấy ra vài hộp quà, phát cho mọi người trong bàn, thậm chí cả Quý Đại Bảo cũng có quà. "Đây là mẫu điện thoại di động R2 mà công ty con mới phát triển." Lãnh Tu Minh cười rạng rỡ, mắt liếc qua Quý Liên Hoắc và Vương Chiêu Mưu: "Nó có chức năng toàn diện hơn so với mẫu R1, đây là lô hàng đầu tiên được nhà máy sản xuất, mẫu R2 mà mọi người đang cầm trên tay sẽ xuất hiện trên thị trường vào tháng 2 năm nay." "Nghe nói điện thoại của con bán chạy lắm." Lãnh Uyển Âm cảm ơn, mở hộp quà ra, thấy điện thoại R2 bên trong. Màn hình lớn hơn so với mẫu R1, trọng lượng lại có vẻ nhẹ hơn một chút, mở điện thoại ra xem thử, nó có nhiều chức năng hơn R1, cũng bù đắp khuyết điểm là điểm ảnh thấp của R1. "Doanh số bán của mẫu R1 và A1 đều rất tốt, nhưng con tin tưởng rằng doanh số bán của mẫu R2 có thể còn tốt hơn mẫu R1." Lãnh Tu Minh liếc nhìn Quý Liên Hoắc, rồi nhìn sang Vương Chiêu Mưu, đưa tay vén lọn tóc nâu hơi xoăn ra sau tai, mỉm cười nâng ly rượu vang đỏ trên tay về phía Quý Liên Hoắc. "Năm ngoái, có người rảnh rỗi lập danh sách Mười người trẻ giàu nhất tỉnh Ôn Giang, phải chúc mừng em họ đã lọt vào danh sách này." Quý Liên Hoắc nhìn Lãnh Tu Minh ngồi ở phía chéo bằng ánh mắt lạnh lùng, thậm chí còn không muốn giả vờ nâng ly chúc mừng nữa. "Sao trông em họ có vẻ không vui thế?" Lãnh Tu Minh làm như chân thành hỏi han, rồi trả lời như thể đột nhiên hiểu ra điều gì đó: "Có phải vì vị trí của em họ ở xa hơn anh không?" Lãnh Tu Minh vờ khó xử tính toán: "Có vẻ như kém anh năm hoặc sáu hạng thôi mà, thật ra em họ cố gắng thêm chút nữa, đưa ít nội dung tốn tiền vào phần mềm của mình hơn, không chừng có thể tiến gần hơn đến thứ hạng của anh trong năm sau." Vương Chiêu Mưu lặng lẽ nắm tay Quý Liên Hoắc dưới gầm bàn, nhưng phát hiện tâm lý của cậu có vẻ vững vàng hơn mình nghĩ, dường như đã nắm chắc phần thắng trong tay, không hề có dấu hiệu tức giận, thậm chí còn lật ngược bàn tay lại, dùng đầu ngón tay gãi nhẹ vào lòng bàn tay anh. Vương Chiêu Mưu rụt tay lại, nhưng bị tay của Quý Liên Hoắc bám theo, đan chặt những ngón tay vào nhau. "Nhân tiện, cũng phải chúc mừng Chiêu Mưu." Lãnh Tu Minh vô thức đổi giọng, mỉm cười với Vương Chiêu Mưu, rồi nâng ly rượu vang đỏ lên. "Năm nay Chiêu Mưu đã giành vị trí đầu bảng trong danh sách Mười người trẻ giàu nhất tỉnh Ôn Giang, tôi vẫn còn nhiều điều phải học hỏi từ anh." Vương Chiêu Mưu không nâng ly, tay bị Quý Liên Hoắc nắm chặt tay hơn. Như sợ làm anh đau, ngón tay của Quý Liên Hoắc lúc thả lỏng, lúc siết chặt, như đang khao khát điều gì đó, không ngừng ấn chặt các ngón tay vào nhau. Lãnh Tu Minh uống hết ly rượu vang đỏ, mỉm cười nhìn Vương Chiêu Mưu, định nói gì đó nữa thì cụ Lãnh cau mày lên tiếng: "Tu Minh, hôm nay là bữa cơm gia đình, chúng ta không nói chuyện công việc nữa." Lãnh Tu Minh nhướng mày, nhún vai, giả vờ bất lực đặt ly rượu trên tay xuống. Sau bữa tối, ba người trở về biệt thự. Vương Chiêu Mưu và Quý Liên Hoắc, Quý Đại Bảo, ba người ngồi trên sô pha, mở hộp quà trước mặt. Vương Chiêu Mưu mở hộp quà ra, bên trong có một chiếc điện thoại di động R2, sau khi mở máy lên, phát hiện màn hình bảo vệ là hình ảnh một bông hồng đỏ có gai. Quý Liên Hoắc lạnh mặt, mở điện thoại trong hộp quà ra, màn hình bảo vệ là một khẩu súng. Quý Đại Bảo mở hộp quà trước mặt, đột nhiên có thứ gì đó bật ra, nó hét lên, ngả người ra sau như điên, nấp sau lưng Quý Liên Hoắc, suýt nữa thì khóc thành tiếng. Vương Chiêu Mưu cầm lấy hộp quà của Quý Đại Bảo, phát hiện bên trong không có điện thoại di động, thay vào đó là một tấm thẻ có hình mặt quỷ. Quý Đại Bảo nhìn tấm thẻ, đột nhiên nhớ ra mình đã từng làm mặt xấu với Lãnh Tu Minh, không ngờ gã này còn trả thù mình! Quý Liên Hoắc hờ hững liếc nhìn tấm thẻ mặt quỷ, nghiêng đầu nhìn bông hồng trên màn hình chờ điện thoại của Vương Chiêu Mưu, mím môi, ánh mắt tối sầm lại.