Sau khi đi thị sát công trường xây dựng ở Chử Thành, Vương Chiêu Mưu ngồi trong xe, nghe thấy tiếng pháo nổ rải rác bên ngoài, anh nhìn sang, thấy vài đứa trẻ trên phố, tay cầm pháo cười đùa với nhau. Đứa trẻ mặc chiếc áo khoác bông, khuôn mặt đỏ bừng vì lạnh, tay nhanh nhẹn lấy một quả pháo từ trong hộp ra, trong ánh mắt của bạn bè, cậu bé cọ đầu pháo màu hồng vào thành hộp, thấy ngọn lửa bùng lên thì vội vàng ném nó đi, bịt tai lại. Tiếng "pháo nổ ầm ầm vang lên trên mặt đất, bọn trẻ cũng ồn ào vui đùa cùng bạn bè. Vương Chiêu Mưu nhìn cảnh tượng bên ngoài cửa sổ xe, khóe môi khẽ cong lên. Ở Tô Thành hiện giờ, không khí năm mới vẫn còn đậm nét, trên cửa sổ nhà nào cũng có những tấm giấy cắt màu đỏ, người lớn trẻ em đều mua sắm hàng hóa và quần áo mới, sáng sớm đã có tiếng pháo nổ, đến đêm thì pháo hoa thắp sáng khắp nơi, bầu trời ngập trong pháo hoa đủ màu sắc, để lại mùi thuốc súng nồng nặc. Năm nay vẫn ăn Tết ở nhà họ Vương. Quý Liên Hoắc đã tăng ca liên tục trong nhiều ngày, đến Tết cũng không thể về nhà, ngày ngày đăng trạng thái mà chỉ có Vương Chiêu Mưu thấy được trên Huxin, đôi khi ngày đêm đảo lộn, gần rạng sáng lại gửi tin nhắn "ngủ ngon" cho anh. Năm nay Vương Chiêu Vân thế mà cũng tăng ca không về nhà, ông Vương bất mãn gọi điện thúc giục, Vương Chiêu Vân còn thẳng thừng đáp lại một câu "Con đang phấn đấu cho sự nghiệp của mình, ba phải ủng hộ công việc của con", khiến ông Vương không nói nên lời. Không lo bị thúc giục kết hôn nữa, năm nay Vương Kỳ Yên nhiệt tình hơn hẳn, thậm chí còn mang theo một bộ cài áo do chính tay cô thiết kế, mỗi người một chiếc, là một bộ sưu tập gia đình. Đêm giao thừa, trên bàn tiệc bày sẵn bữa cơm mừng năm mới xa hoa khác thường, ông Vương liếc nhìn chiếc ghế trống của Vương Chiêu Vân, bất lực thở dài. "Trời ơi!" Vương Kỳ Yên nhai chân gà trong tay, kêu lên ngạc nhiên: "Sao chân gà năm nay không có xương! Con có thể gặm mười cái!" "Vừa phải thôi!" Ông Vương trừng mắt nhìn cô con gái lớn: "Con còn nhớ hồi nhỏ con ham ăn nên bị viêm dạ dày ruột cấp, hết nôn mửa tới tiêu chảy, còn ôm bác sĩ khóc kêu con sắp chết rồi không?" "Chuyện đó xảy ra khi nào chứ." Vương Kỳ Yên xua tay: "Con đã 28, 29 tuổi rồi mà ba còn nhắc đến chuyện đó." Ăn bữa tối giao thừa nóng hổi trên bàn, Gala mừng xuân vẫn chưa bắt đầu, khi mọi người gần ăn xong, tiếng nói của hai MC vang lên từ TV, ông Vương dẫn cả nhà ra phòng khách để xem chương trình Gala mừng xuân năm nay. Vương Kỳ Yên miệng không dừng ăn, vừa ăn đồ ăn vặt trên bàn phòng khách, vừa dựa vào sô pha, liên tục bấm trạng thái Huxin trên điện thoại, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu nhìn TV. "Năm nay chúng tôi có một chương trình đặc biệt, mời quý khán giả bật điện thoại di động, mở giao diện Huxin lên nhấn nút tải lại." MC nữ đoan trang hào phóng nói với nụ cười thường trực trên môi. "Tập đoàn Meidi và Gala mừng xuân chúc Tết bạn, tối nay sẽ có ba lượt tặng lì xì, một đợt quà của thương hiệu để quý khán giả giành miễn phí..." MC nam mặc bộ vest đỏ, vừa cười vừa nói rõ ràng. Vương Kỳ Yên đang lướt Huxin, đột nhiên nhìn thấy biểu tượng bao lì xì nổi trên giao diện. "Chuyện gì thế này!" Vương Kỳ Yên ngạc nhiên khi ấn nút trên điện thoại, bao lì xì vừa ấn vào bỗng phình lớn lên, một chú gà trống vàng mổ vào nó, bao lì xì mở ra, đồng tiền vàng thường rơi ra nay có thêm dòng chữ "Tập đoàn Meidi và Gala mừng xuân chúc Tết bạn", Vương Kỳ Yên nhìn 13 xu tiền lì xì, reo lên phấn khích. "Con giành được lì xì này!" Vương Chiêu Mưu cũng mở điện thoại ra, nhìn vào bao lì xì bay lơ lửng trên giao diện Huxin, ấn một cái, hiển thị 3,6 tệ. "Cái này chơi thế nào?" Dì Tống tò mò nhìn chồng, ông Vương vội vã lên lầu, lấy điện thoại trong phòng làm việc ra rồi nhanh chóng xuống làm thử cho dì Tống xem. "Nhìn này, đây là Huxin, nhấn nút này để tải lại giao diện." Ông Vương háo hức ấn nút xác nhận ở giữa để mở bao lì xì, nhìn 1 xu trên đó, nụ cười dần biến mất. "Em chưa tải Huxin về điện thoại, anh tải giúp em đi." Dì Tống lấy điện thoại di động ra đưa cho chồng, ông Vương vội vã tải Huxin cho dì Tống, đăng ký xác minh, làm nhanh như gió, đến khi nhìn lên thì lượt giành lì xì đầu tiên đã hết. "Gì mà chỉ có 1 xu, ai thèm chứ." Ông Vương buồn bực nhìn số tiền mình đã giật được, rồi liếc nhìn con trai và con gái, thấy cả hai đều giật được nhiều hơn mình. Lý nào lại thế! Ông Vương nhìn chằm chằm vào chương trình Gala mừng xuân, nghĩ đến 1 xu của mình, sau một lúc bực bội thì quay đầu lại nhìn Vương Chiêu Mưu: "Con nói xem, Quý Liên Hoắc nó có phải là mượn việc công báo thù riêng không hả?" "Không, ngẫu nhiên thôi." Vương Chiêu Mưu vừa xem TV vừa trả lời đơn giản. "Nó cũng thực sự có năng lực, đưa Huxin lên cả Gala mừng xuân." Ông Vương dời mắt, thử nhìn giao diện Thế giới của Huxin, phát hiện có rất nhiều người cũng giống như mình, chỉ giành được mỗi 1 xu. "Chắc hẳn do nhà tài trợ quá keo kiệt." Ông Vương lẩm bẩm, chờ đợi rồi lại chờ đợi, mãi mới đến lượt lì xì thứ hai, ông Vương nhanh chóng nhấn nút xác nhận mở bao lì xì, nhìn con số 25 xu trên đó mà nhíu mày. Dì Tống cũng bắt chước chồng mình ấn nút, ông Vương thò đầu sang nhìn, thấy 8,88 tệ hiển thị trên điện thoại của vợ, mắt mở to từng chút một. "Không phải chứ." Vương Kỳ Yên nhe răng xuýt xoa nhìn vào bao lì xì mình giành được ở lượt thứ hai: "Có mỗi 8 xu thôi!" "Con giành đi." Ông Vương nhìn Vương Chiêu Mưu với vẻ mặt nghiêm túc: "Ba phải xem thử nó có thao túng sau màn không!" Vương Chiêu Mưu bình tĩnh lấy điện thoại ra, bấm vào bao lì xì trên màn hình, nhìn nó mở ra được 1,8 tệ, ông Vương thấy vậy mới cười vui vẻ nhìn con gái và con trai. "Cả hai đứa cộng lại còn chưa bằng ba!" Điện thoại của Vương Chiêu Mưu rung lên, là lì xì của Quý Liên Hoắc, ông Vương tiến lại gần, nhìn con trai mình mở bao lì xì, thấy số tiền 520 trên đó rồi cười khinh thường. "Chỉ có chút xíu tiền, thế mà cũng dám gửi?" Ba mày vung tay chi luôn 100 triệu, nó chỉ dám cho 520! Vương Chiêu Mưu lướt qua các tin nhắn, thấy một cái bao lì xì nữa, có vẻ như là do Quý Liên Hoắc gửi trước đợt giành lì xì đầu tiên của Gala mừng xuân, mở ra thấy là 1314. * 520 ám chỉ "em yêu anh", còn 1314 là "trọn đời trọn kiếp". Vương Chiêu Mưu đặt điện thoại xuống, tiếp tục xem Gala mừng xuân. Vương Kỳ Yên liên tục tải lại trạng thái trong Huxin của mình, cười rất to khi xem những đoạn trích Gala mừng xuân hài hước do cư dân mạng đăng tải. Dì Tống cũng xem điện thoại, lật xem nhưng không thuần thục lắm, ông Vương liếc nhìn chương trình rồi tiến lại gần vợ: "Em muốn xem gì, anh dạy em." "Em chỉ muốn xem thử thôi." Dì Tống có chút ngượng ngùng: "Chiêu Vân làm ở đâu trong Huxin?" Ông Vương khựng lại, mở chức năng trò chơi nhỏ của Huxin, chỉ vào các game nhỏ trên đó: "Mấy cái này, đều do Chiêu Vân thử nghiệm, khi nào không còn vấn đề gì thì phát hành để nhiều người chơi hơn." "Chiêu Vân chơi nhiều thế này á?" Dì Tống nhìn hàng loạt mini game trong Huxin, không nhịn được cười, nhưng càng kéo xuống lại càng thêm lo lắng. "Chơi nhiều như vậy có mệt không?" Ông Vương nghe vậy, suýt nữa bật cười: "Không phải một ngày là chơi hết được đâu, em còn không biết thằng nhóc này à, chỉ thích chơi game thôi, nó còn mong có thể chơi hết tất cả nữa là!" Nghe chồng nói vậy, dì Tống không cũng nhịn được cười, thử nhấp vào một trò chơi nhỏ, vào chơi thử xem sao. Hai tiết mục trên TV đã kết thúc, dì Tống vẫn nhíu mày nhấn nút trên điện thoại, ông Vương ghé sát lại, thấy dì Tống đang chơi trò đẩy hộp, còn phải hợp tác với các đồng đội của mình. Dì Tống có ít kinh nghiệm chơi game, không giỏi lắm, trong khung chat bên dưới, đồng đội liên tục gõ chữ chửi thề. Ông Vương nhìn xong nghĩ, thế này còn chịu đựng được?! Ông Vương không nói một lời, cầm lấy điện thoại di động của vợ, liên tục bấm nút hết lên xuống lại trái phải, chẳng bao lâu sau đã đẩy chiếc hộp vào đại bản doanh của đối phương, giành chiến thắng. "Hoằng Tiến, anh còn biết chơi những thứ này à." Dì Tống nhìn chồng với vẻ ngưỡng mộ. "Lúc anh chơi mấy trò này, bọn nó còn chưa ra đời!" Ông Vương thoải mái đưa điện thoại cho dì Tống: "Những năm 1980, anh còn mua một chiếc máy Famicom, rảnh là lại chơi với bạn bè, bất khả chiến bại trên phố đấy nhé!" Dì Tống nhìn chồng, chợt hiểu ra điều gì đó, khẽ nói: "Em luôn tự hỏi tính ham chơi của Chiêu Vân là giống ai." Ông Vương im lặng nhìn vợ một lúc, ngượng ngùng ho hai tiếng rồi quay đầu lại tiếp tục xem Gala mừng xuân. Đợt lì xì thứ ba đã đến, ông Vương mở điện thoại và Huxin ra hơi chậm, phát hiện toàn bộ lì xì đã bị giật mất. "Đám người này nhanh thế." Ông Vương hơi chán nản nhấn nút, quay lại nhìn những người khác, Vương Kỳ Yên vẫn luôn theo dõi điện thoại, vừa mở lì xì đợt thứ ba ra là đã giật ngay một cái, trúng 1,8 tệ, mức cao kỷ lục. Vương Chiêu Mưu bình tĩnh xem TV, sau khi lì xì đợt thứ ba kết thúc, điện thoại rung lên, anh mở ra, nhấp vào lì xì của Quý Liên Hoắc, ông Vương liếc nhìn một cái, là 9955. "9955 có nghĩa là gì?" Ông Vương không hiểu, hỏi. Vương Chiêu Mưu không nói gì, trong khi Vương Kỳ Yên thường xuyên hoạt động trên Internet vừa lướt trang trạng thái, vừa tích cực giơ tay trả lời: "9955, hôn em thật lâu!" Ông Vương nghe bốn chữ này, sắc mặt gần như tái mét. Biết ngay mà! Cái thằng Quý Liên Hoắc này mặt dày thật! Không biết liêm sỉ! Dì Tống lại bắt đầu một ván đẩy hộp, nghiện trò chơi này đến nỗi không giật được lì xì. Gala mừng xuân kết thúc, ông Vương cho người đốt hai dây pháo hoa bên ngoài, tiếng pháo và pháo hoa vang lên khắp nơi, cả gia đình ra ngoài xem pháo hoa, đứng đó được một lúc thì nghe thấy tiếng động ở bên ngoài. "Ba mẹ, chúng con tới nơi rồi!" Cánh cổng mở ra, Vương Chiêu Vân vui vẻ bước vào trước, một người đi theo phía sau, trên tay cầm đầy những hộp quà, cũng bước vào cổng. Mọi người trong nhà họ Vương đều biết người đi theo sau Vương Chiêu Vân. Vương Chiêu Vân bước lên, trịnh trọng giới thiệu với ông Vương và dì Tống: "Ba mẹ, đây là sếp của công ty con, Quý Liên Hoắc." Ông Vương cười khẩy nhìn Quý Liên Hoắc, dì Tống thân thiện bước tới trước, cười nói: "Muốn đến thì đến, mang theo quà làm gì." "Con đến thăm hai bác." Ánh mắt của Quý Liên Hoắc dừng lại trên người Vương Chiêu Mưu, sau đó quay sang mỉm cười với hai vị phụ huynh, nụ cười trong trẻo thuần khiết. Dì Tống đưa Quý Liên Hoắc và Vương Chiêu Vân vào nhà. Vương Chiêu Mưu đứng trong sân xem pháo hoa. Vương Kỳ Yên tiến lại, chọc vào cánh tay em trai, nháy mắt ra hiệu: "Đây là người đã gửi cho cậu 9955 à?" Vương Chiêu Mưu nhìn pháo hoa trên bầu trời đêm, khẽ "ừ" một tiếng. Vương Kỳ Yên tặc lưỡi, thanh niên đúng là nhiệt tình. "Người ta nóng lòng mượn danh nghĩa sếp của Chiêu Vân đến đây gặp phụ huynh rồi kìa, cậu định khi nào giới thiệu người ta với cả nhà đây?" Vương Kỳ Yên đứng hóng hớt còn mong làm lớn chuyện, mừng thầm: "Sao còn chưa đưa Hoa Hồng Vinh Quang cho người ta, có chuyện gì à?" "Chỉ có một chuyện." Vương Chiêu Mưu ngước mắt nhìn pháo hoa, nhẹ giọng nói. "Hoa Hồng Vinh Quang sớm muộn gì cũng là của cậu ấy." --- Người dịch: Hoa Hồng Vinh Quang có ý nghĩa rất lớn với sếp Vương đó hen, kiếp trước nó còn là di vật của Vương Kỳ Yên, cả hai kiếp đều là quà tặng của chị hai, kêu sếp để dành tặng cho vợ sếp đó, nhà họ Vương không có gen trăng hoa, đã cưới có nghĩa là cùng nhau đi đến hết đời rồi.