"Tất cả đều là đồ tốt." Nhìn hai người kia, chị Trình cười tủm tỉm ôm hũ rượu thuốc đi: "Tôi sẽ tìm một nơi cất nó, cần thì dùng." Quý Liên Hoắc mặt nóng bừng nhìn chị Trình ôm hũ rượu thuốc đi, nhưng mắt vẫn cứ nhìn Vương Chiêu Mưu. Ánh mắt của cún lớn rất sinh động, biểu cảm của Vương Chiêu Mưu rất tự nhiên, nhưng không hiểu sao những cảnh tượng trong quá khứ lại đột nhiên hiện lên trong đầu anh. Khi chân của Quý Liên Hoắc bị phỏng, đồng phục che trên chân cậu nhô lên. Một giờ sau, sau khi gõ cửa, dáng vẻ của cậu ra mở cửa. Tóc ướt đẫm, mồ hôi lấm tấm trên trán, nhiệt độ nóng bừng trên cơ thể, ánh mắt non nớt và kiềm chế, hơi thở không ổn định. Thời gian trôi qua thật nhanh, vừa chớp mắt mà Quý Liên Hoắc đã thành lập công ty riêng, cún nhỏ thành cún lớn, nhưng đôi mắt đen sáng ngời vẫn như ngày nào. Vương Chiêu Mưu đưa tay xoa đỉnh đầu cún lớn, ngẩng đầu hôn lên trán Quý Liên Hoắc, nhẹ nhàng bảo cậu lên lầu nghỉ ngơi. Sau một ngày bôn ba trên xe, đi từ Tô Thành đến Chử Thành rồi quay trở về, nếu nói không thấy mệt là nói dối. Cùng Quý Liên Hoắc lên lầu, Vương Chiêu Mưu nhìn Quý Liên Hoắc quyến luyến đi vào phòng ngủ, sau đó anh cũng vào phòng làm việc, tìm thấy số liệu lợi nhuận của các dự án của công ty bất động sản trong đống tài liệu. Hai dự án lớn của công ty bất động sản hiện tại là Chung cư Xuyên Hải và Thịnh Thế Hoa Cảnh, tổng lợi nhuận của Xuyên Hải là 190 triệu, Thịnh Thế Hoa Cảnh đang dần mở bán, theo tiến độ hiện tại có thể hoàn thành vào cuối tháng 12, tổng lợi nhuận là 170 triệu, tính cả 7 tòa nhà chưa đưa ra thị trường, tổng lợi nhuận có thể đạt khoảng 250 triệu. Hiện tại anh chỉ còn cách mục tiêu 500 triệu trong ván cược khoảng 60 triệu. Vương Chiêu Mưu lấy ra giấy tờ của hai thửa đất mình đã mua trước đó, suy nghĩ một lát, lấy điện thoại ra gọi cho Lão Tề. ××× Cuối năm là thời điểm bận rộn nhất của mọi công ty, cần bắt đầu tổng kết năm và lập kế hoạch chiến lược cho năm tiếp theo, sau khi lập kế hoạch cần bắt đầu kiểm kê nhân sự, chuẩn bị người cho việc mở rộng kinh doanh của năm tiếp theo. Bộ phận bận rộn nhất trong công ty là phòng kế toán, không chỉ phải tính toán tình hình thuế trong năm mà còn phải kiểm tra các tài khoản của công ty trong cả năm, kiểm kê tài sản của công ty, kiểm tra các khoản nợ, đối chiếu và đóng sổ tài khoản, mọi thứ hỗn loạn hết cả lên, khối lượng công việc lớn đến nỗi phải liên tục tăng ca. Vương Chiêu Mưu cầm lấy tập tài liệu do kế toán trưởng công ty bất động sản mang đến, liếc nhìn khuôn mặt hốc hác và cây bút gel ghim trên đầu để cố định tóc của đối phương. "Vất vả rồi." Vương Chiêu Mưu mở báo cáo ra, cúi đầu liếc nhìn số liệu rồi ngước lên mỉm cười với kế toán trưởng bị số liệu tra tấn đờ đẫn cả hai mắt. "Sếp quá lời..." Kế toán trưởng cố gắng cười: "Sếp lớn, doanh thu công ty tăng đáng kể, tôi thực sự đang thiếu nhân sự nghiêm trọng, năm sau tôi có thể tuyển thêm hai người nữa không?" "Được." Vương Chiêu Mưu nhìn nụ cười còn xấu hơn cả khóc của kế toán trưởng, nhẹ nhàng an ủi: "Công ty đang trong giai đoạn tăng trưởng, tuyển thêm người là cần thiết, nhưng cuối năm khó tuyển được người, chờ sau Tết, tôi sẽ nói với phòng nhân sự việc này." Kế toán trưởng bất lực gật đầu, có câu heo sợ mùa đông, kế toán sợ cuối năm, bây giờ đòi tuyển người lại còn phải hướng dẫn người mới làm quen với quy trình của công ty thì đúng là rất khó. Nhìn kế toán trưởng đi rồi, Vương Chiêu Mưu khom người lấy tài liệu năm ngoái từ trong ngăn kéo ra, cả hai văn kiện đều đầy đủ, sau đó lấy hợp đồng đánh cược ra. Đêm đó, chiếc Bentley đen dừng lại trước cửa nhà họ Vương, Vương Chiêu Mưu cầm một chồng tài liệu đẩy cửa ra. Dì Tống nghe tiếng động vội chạy ra, thấy Vương Chiêu Mưu về thì liền mỉm cười: "Chiêu Mưu, sao hôm nay lại có thời gian về thế, ăn cơm chưa?" "Ăn ở công ty rồi." Vương Chiêu Mưu cởi chiếc áo măng tô đen ra treo lên móc áo ở cửa. Dì Tống nhìn thấy văn kiện trong tay Vương Chiêu Mưu thì hiểu ngay là anh về để giải quyết công việc. "Hoằng Tiến trong phòng làm việc." Dì Tống nhắc đến chồng mình, trong mắt ánh lên vẻ lo lắng: "Gần đây ba con cứ hễ ăn cơm xong là đến phòng làm việc, đến giờ đi ngủ mới chịu ra ngoài, không biết là làm cái gì nữa. Dì thỉnh thoảng mang trà vào, thấy ông ấy đang đọc sách, mà sách thì lại cầm ngược." Dì Tống nói với giọng nghi ngờ: "Dì hỏi ông ấy có phải đang buồn không, ông ấy không nói." "Con hiểu rồi." Vương Chiêu Mưu bình tĩnh nói, mắt lướt qua chiếc vòng ngọc trên cổ tay dì Tống rồi xoay người cầm tài liệu đi lên lầu. Nhận thấy ánh mắt của Vương Chiêu Mưu, dì Tống vô thức chạm vào chiếc vòng ngọc trên cổ tay, mỉm cười nhìn anh đi lên lầu. Vương Chiêu Mưu dừng lại trước cửa phòng làm việc một lát, gõ cửa ba lần rồi xoay tay nắm cửa. Không khí trong phòng làm việc có vẻ nóng bức hơn bình thường, Vương Chiêu Mưu thấy cha mình đang ngồi ở bàn làm việc, mắt không tập trung, hơi thở cũng không đều, phần tóc mái màu muối tiêu trên trán vẫn còn đẫm mồ hôi. "Chiêu Mưu đến à?" Ông Vương uy nghiêm nói, như thể không có chuyện gì xảy ra. Vương Chiêu Mưu bước vào phòng làm việc, nhìn quanh một vòng, nhận thấy bàn trà được đặt ở vị trí khác so với bình thường, đẩy gần ghế sô pha hơn, để lại nhiều không gian ở giữa phòng hơn. Anh nhìn xuống gầm bàn, khẽ nhướng mày, nhìn lên ông Vương: "Ba đang giảm cân?" Ông Vương sửng sốt, vẻ uy nghiêm vừa rồi hệt như trái bóng bay trong nháy mắt bị chọc thủng, xẹp xuống ngay. Ông Vương thấy hơi mất thể diện, rút tờ khăn giấy ra lau mồ hôi trên trán: "Làm sao con biết được?" Vương Chiêu Mưu lặng lẽ bước tới, đẩy bàn trà về vị trí cũ rồi ngồi xuống sô pha. "Ba thường mang dép lê ở nhà, nhưng bây giờ lại mang giày vải, ba thích mang giày vải để đi bộ đường dài, nói rằng như vậy thoải mái." Nghe Vương Chiêu Mưu giải thích, lòng ông Vương không thể không cảm động, ánh mắt cũng dịu hơn. Con trai mình vẫn hiểu rõ mình. "Hôm nay về làm gì?" Ông Vương hào phóng đứng dậy, khoe đôi giày vải trên chân, bước từ bàn làm việc đến bàn trà, ngồi đối diện với Vương Chiêu Mưu. Vương Chiêu Mưu đưa hai phần văn kiện ra trước mặt ông Vương. Ông Vương mở ra thì thấy đó là sổ cái của công ty bất động sản trong năm ngoái và năm nay. Tay ông khựng lại, khép văn kiện lại, nhận ra con trai mình đến đây là vì hợp đồng đánh cược này. "Ba đã tìm chuyên gia ước tính lợi nhuận của công ty bất động sản trong hai năm qua, không cần nhìn vào hai văn kiện này cũng biết con còn cách 500 triệu rất rất xa. Ba không muốn con thua quá thảm nên sẽ cho con cơ hội, thỏa thuận đánh cược này coi như bỏ qua, thế nào?" Vương Chiêu Mưu im lặng nhìn cha mình. Trong mắt ông Vương đầy vẻ rộng lượng, ý ẩn dụ trong cử chỉ quá rõ ràng. Cảm ơn ba mày đi thằng nhóc! Ba tha cho mày một lần đấy! "Sao ba không mở ra xem thử?" Vương Chiêu Mưu thản nhiên như thường, mỉm cười. "Mở ra cũng vậy thôi." Ông Vương lật từng trang giấy, nhìn vào tổng số tiền lợi nhuận ghi ở mặt sau: "Hai dự án này tối đa không vượt quá 450 triệu, nếu vượt tức là con đang gian lận sổ sách." Hai văn kiện cùng mở ra, cộng lại số tiền lợi nhuận, ông Vương ngây ra. "530 triệu? Làm sao có thể!?" Ông Vương ngước mắt nhìn Vương Chiêu Mưu, ánh mắt nghiêm nghị: "Gian lận sổ sách thật à?!" Vương Chiêu Mưu không nói gì, mà chỉ lật đến nội dung cụ thể của các dự án có lợi nhuận trong năm nay để ông Vương nhìn rõ. Trừ Chung cư Xuyên Hải và Thịnh Thế Hoa Cảnh ra, ông Vương nhìn sơ qua thì thấy hai lô đất đấu giá đều có lãi, một lô kiếm được 40 triệu, lô còn lại kiếm được 50 triệu, chính hai lô đất này đã nâng tổng lợi nhuận của công ty bất động sản lên tới 500 triệu. "Loại đất nào có thể tăng giá nhiều như vậy chỉ sau hai năm?" Ông Vương không thể tin được, dù cho chính sách hiện nay đang hỗ trợ cũng không thể tăng nhiều như vậy được! "Đừng nói là con để người khác trả giá cao mua đất, cố ý qua mặt ba đấy?" Trong mắt ông Vương chỉ còn lại nghi ngờ, điều này hoàn toàn vô lý! "Một trong hai lô đất này nằm gần Thịnh Thế Hoa Cảnh, là đất thương mại, con đã mua nó với giá 160 triệu." Vương Chiêu Mưu nhìn cha rồi chậm rãi nói. "Sau khi chính sách bên trên ban hành vào năm ngoái, do Chung cư Xuyên Hải thúc đẩy, giá đất tại Tô Thành nhìn chung đã tăng, khi dự án Thịnh Thế Hoa Cảnh khởi công, giá lô đất thương mại này đã tăng khoảng 3%, sau khi dự án Thịnh Thế Hoa Cảnh hoàn thành, giá đất xung quanh nhìn chung đều tăng. Là lô đất thương mại lớn duy nhất gần Thịnh Thế Hoa Cảnh, mức giá 200 triệu cuối cùng không phải là quá cao." Sau khi nghe Vương Chiêu Mưu nói vậy, ông Vương suy nghĩ một lát rồi gật đầu: "Ba hiểu giá đất gần Thịnh Thế Hoa Cảnh tăng do nhiều yếu tố, nhưng tại sao lô đất thứ hai bán ra lại tăng giá hơn lô thứ nhất?" "Con không tốn nhiều tiền cho lô đất thứ hai, chỉ 50 triệu, tuy lớn nhưng vị trí không tốt, nằm ở ngoại ô thành phố." Vương Chiêu Mưu cười: "Nhưng cách đây không lâu, nó đã được bán với giá 100 triệu." "Sao lại thế được?" Ông Vương cau mày: "Đất ở vùng ngoại ô mà bán giá 100 triệu?" "Bởi vì... ga tàu cao tốc của Tô Thành trong tương lai được quy hoạch ở gần mảnh đất đó." Vương Chiêu Mưu nhìn cha mình, vẫn duy trì nụ cười: "Lô đất đó cũng nằm trong khu phát triển mới của Tô Thành." Ông Vương ngơ ngác nhìn Vương Chiêu Mưu, nụ cười trên mặt dần dần biến mất, rồi từ từ trở thành đau đớn khôn nguôi. "Đã có tiềm năng phát triển lớn như vậy, tại sao lại bán nó, tự mình phát triển không phải kiếm được nhiều tiền hơn à!" Ông Vương ôm ngực, thậm chí là tim, gan, lá lách, phổi, thận đều đang nhói đau: "Đau lòng chết mất!" "Nếu không có mảnh đất đó, công ty sẽ không thể đạt được mức lợi nhuận 500 triệu." Vương Chiêu Mưu giơ tay chỉnh lại kính, vẻ mặt bình tĩnh: "Hơn nữa con không có ý định tham gia vào phát triển khu vực mới của Tô Thành, con có ba dự án ở Chử Thành cần phải dốc hết sức lực vào." Ông Vương đau khổ một lúc, đến khi khi Vương Chiêu Mưu lấy tờ hợp đồng đánh cược ra đặt trước mặt, lòng ông đột nhiên đau hơn. 8% cổ phần của tập đoàn Vương Thị đấy! Vậy mà mình lại thua! Nhìn ông Vương ôm ngực nhắm mắt, Vương Chiêu Mưu yên lặng chờ đợi, không chút lo lắng. Một lúc sau, thấy phòng làm việc im lặng, ông Vương cẩn thận mở một mắt ra thì thấy Vương Chiêu Mưu vẫn ngồi đối diện với mình, như một chủ nợ lịch sự, không nóng nảy hay bực bội, chỉ có thời gian là dư thừa. Đóng kịch không qua mặt được rồi. Ông Vương đành mở mắt ra, nhìn đứa con thứ hai của mình: "7% thì sao?" Vương Chiêu Mưu mỉm cười với cha mình, chậm rãi lắc đầu. Đã đồng ý là 8% thì phải là 8%, không thể ít hơn 1%. "Có thể giao cho con 8% cổ phần, nhưng ba có một yêu cầu." Ông Vương cắn vào chiếc răng sứ trong hàm: "Với 8% này, con sẽ nắm giữ 40% cổ phần của công ty, có quyền yêu cầu giải thể tập đoàn Vương Thị, nhưng, ba quyết không cho phép con giải thể Vương Thị!" Vương Chiêu Mưu bình tĩnh nhìn cha mình rồi cất mấy tập tài liệu trên bàn đi: "Bây giờ con không có dự định đó." "Cái gì, nghĩa là trước kia thật sự có?!" Ông Vương trợn mắt lên, định nổi giận thì đột nhiên nghĩ đến một vấn đề khác, thăm dò hỏi. "Vậy tại sao bây giờ con lại không có dự định đó?"