Lễ trao giải thưởng cho sinh viên xuất sắc trong kỳ tập quân sự của Đại học Tô Thành kết thúc, giờ nghỉ trưa vẫn chưa đến, tân sinh viên năm nhất mặc đồng phục rằn ri lần cuối cùng lần lượt trở về ký túc xá. Trên con đường chính của trường, các sinh viên tụ tập thành từng nhóm, cười nói liên tục. "Ai mà ngờ rằng hai giải thưởng dành cho sinh viên xuất sắc nhất lại thuộc về phòng mình." Lưu Tư Niệm hâm mộ nhìn Quý Liên Hoắc và Lâm Tinh Tinh: "Hai cậu cũng giỏi thật." "Hầy, tui chỉ hỗ trợ tiểu đội trưởng thôi mà, giúp đưa các sinh viên bị ngất đi phòng y tế, mang nước cho mọi người vài lần." Lâm Tinh Tinh không nhịn được cười khi nhìn bằng khen "sinh viên xuất sắc" trên tay mình. "Bằng khen đầu tiên của tui ở trường đại học, tui cảm thấy mình không xứng đáng với nó." "Anh Quý, anh Tinh, mời cơm cái đi?" Lưu Tư Niệm cười toe toét: "Đứa nhỏ đã ba ngày không ăn thịt, cho hai món thịt đi?" "Ăn, ăn luôn! Để đó ba lo!" Lâm Tinh Tinh vỗ ngực đắc ý khiến Lưu Tư Niệm phải nhào lên đấm một cái. Hai người đùa giỡn một hồi, sau đó phát hiện người xung quanh rất yên tĩnh, Lâm Tinh Tinh quay lại, thấy Quý Liên Hoắc cúi đầu mài mép bằng khen, thỉnh thoảng lại đưa tay lên đó thử. "Làm gì đó anh Quý?" Lưu Tư Niệm tò mò hỏi. "Mép của nó hơi sắc." Quý Liên Hoắc cụp mắt xuống: "Mài mòn một chút, tránh làm xước ngón tay." Nghe vậy, Lâm Tinh Tinh cũng dùng ngón tay thử mép bằng khen của mình, phát hiện nó quả thực rất sắc, có thể dễ dàng làm xước ngón tay. "Chậc, đây là hung khí nha." Lâm Tinh Tinh cũng học theo Quý Liên Hoắc, bắt đầu mài. Lưu Tư Niệm cúi đầu, nhìn hai người anh em làm việc thủ công bên cạnh mình, thì đột nhiên nghe thấy một loạt tiếng cười trong trẻo ở phía trước. Lưu Tư Niệm ngẩng đầu lên thì thấy mấy nữ sinh mặc quân phục cách đó không xa dường như đang cười với mình, đột nhiên cảm thấy kỳ lạ. Lưu Tư Niệm vô thức liếc nhìn quần áo trên người mình, lau trán, sau khi xác định diện mạo của mình ổn thỏa mới nhìn về phía trước, nhận thấy không chỉ các cô gái mà cả vài nam sinh cũng liên tục quay đầu lại nhìn về phía mình. "Anh Tinh, nhìn kìa." Lưu Tư Niệm phấn khích chọc người bên cạnh: "Bọn họ đang nhìn tôi." "Nhìn cái đầu cậu." Lâm Tinh Tinh bị Lưu Tư Niệm kéo suýt nữa thì xé mất bằng khen, trợn mắt nhìn thằng bạn: "Nếu như cậu tinh mắt hơn thì phải phát hiện bọn họ đang nhìn tiểu đội trưởng." "Hả?" Lưu Tư Niệm ngẩng đầu nhìn Quý Liên Hoắc bên cạnh, phát hiện tiểu đội trưởng không để ý tới thế giới bên ngoài, chỉ chuyên tâm mài mép giấy. "Cậu chưa từng lên diễn đàn trường sao?" Lâm Tinh Tinh thấy vẻ mặt của Lưu Tư Niệm thì không nhịn được hỏi. "Diễn đàn gì?" Lưu Tư Niệm ngơ ngác. "Trên diễn đàn của trường, hai bài đăng phổ biến nhất hiện nay là một bài về việc kết bạn, một bài về việc chọn hot boy hot girl của trường đó." Lâm Tinh Tinh chỉ vào chính mình: "Thấy tui không?" Lưu Tư Niệm gật đầu: "Thấy rồi." "Vẻ ngoài tuấn tú của tui nhận được 31 phiếu." Lâm Tinh Tinh nhướng mày, rất tự hào. "Vậy thì 1 phiếu bầu lẻ đó chắc chắn là do chính cậu bỏ rồi." Lưu Tư Niệm không nhịn được trêu chọc. "Chúng ta có thể thấy nhưng không thể nói biết chưa." Lâm Tinh Tinh vòng tay qua vai Lưu Tư Niệm, chỉ vào Quý Liên Hoắc bên cạnh: "Đoán xem anh Quý được bao nhiêu phiếu?" "300?" Lưu Tư Niệm đoán. Lâm Tinh Tinh cười chua chát: "Còn phải thêm một số 0 nữa." "Mẹ ơi, 3000 phiếu hả?" Lưu Tư Niệm mở to mắt, nhìn Quý Liên Hoắc với vẻ không tin nổi. "Có bao nhiêu người trong diễn đàn của trường, riêng anh Quý mà đã 3000 phiếu?" Lưu Tư Niệm nhìn chằm chằm Quý Liên Hoắc: "Cậu nói xem anh Quý bình thường không cười, làm sao có người thích được?" "Có lẽ một số đàn anh đàn chị thích thế này?" Lâm Tinh Tinh sờ cằm: "Hay là tui cũng thử làm ra vẻ lạnh lùng xem sao?" "Mà bỏ phiếu xong chưa?" Lưu Tư Niệm nóng lòng muốn ra tay: "Tôi cũng có thể bỏ phiếu cho anh Quý nhỉ?" "Vẫn còn vài ngày nữa, hiện tại anh Quý vững vàng ở vị trí thứ nhất." Lâm Tinh Tinh khịt mũi, cúi xuống gần Lưu Tư Niệm, hạ giọng: "Đoán xem người thứ hai là ai?" Lưu Tư Niệm lắc đầu, rồi Lâm Tinh Tinh cười bí ẩn: "Vậy đoán xem hai ngày qua Ngô Minh Hâm không ở trong ký túc xá, là để làm gì?" Lưu Tư Niệm đột nhiên ý thức được: "Không thể nào, cậu ta cũng muốn tranh giành chuyện này sao?" "Cậu ta cố gắng nhiều ngày rồi đấy, thậm chí còn chiêu mộ mấy người đi đến từng ký túc xá một để tặng đồ ăn đồ uống này nọ, bây giờ số phiếu bầu chỉ thấp hơn anh Quý vài chục phiếu." Lâm Tinh Tinh lắc đầu bất đắc dĩ: "Thật không hiểu cậu ta đang nghĩ gì." "Có lẽ vẫn đang nghĩ về chuyện chọn tiểu đội trưởng lần trước." Lưu Tư Niệm thở dài: "Anh Ngô quá hiếu thắng." Quý Liên Hoắc thổi bay những vụn giấy bị mài ra từ mép bằng khen, giơ cao bằng khen lên, mắt lấp lánh cười. "Anh Quý." Thấy công trình của Quý Liên Hoắc đã hoàn thành, Lâm Tinh Tinh tiến đến hỏi: "Cậu có muốn đi kéo phiếu bầu không?" "Phiếu bầu gì?" Quý Liên Hoắc không hiểu ý bạn cùng phòng. "Phiếu bầu hot boy của năm đó, để nhiều đàn anh đàn chị thích cậu, bỏ phiếu cho cậu." Lưu Tư Niệm cũng hưng phấn đi tới: "Nếu như trở thành hot boy của năm thì có thể tham gia tuyển chọn hot boy trường rồi, nghe danh hiệu này đi, oách lắm đó!" "Tôi không cần người khác thích." Ánh mắt Quý Liên Hoắc sâu thẳm lạnh lẽo, vẻ mặt hờ hững. "Những danh hiệu này chẳng có ý nghĩa gì cả." Lâm Tinh Tinh và Lưu Tư Niệm lặng lẽ nhìn Quý Liên Hoắc, dừng lại một lát, sau đó Lâm Tinh Tinh chậm rãi giơ ngón tay cái lên cho Quý Liên Hoắc. "Ngầu, sa-rang-hae!" Tối hôm đó, thầy chủ nhiệm họp lớp, nói sơ qua về tình hình học tập của học kỳ mới, nhắc nhở sinh viên cẩn thận đề phòng lừa đảo, Lâm Tinh Tinh nhận thấy khi buổi họp sắp kết thúc, Quý Liên Hoắc đã đưa một chân ra ngoài. "Được rồi, buổi họp lớp hôm nay đến đây là hết." Thầy chủ nhiệm nhìn Quý Liên Hoắc đang định rời đi: "Cán sự lớp lên đây chút." Lâm Tinh Tinh quay đầu cười thầm, đi theo Quý Liên Hoắc về phía trước, nghe thầy chủ nhiệm giao nhiệm vụ. "Sắp nghỉ lễ Trung Thu rồi, các em cần hỏi các bạn cùng lớp về kế hoạch nghỉ lễ, nhắc nhở các bạn giữ an toàn..." Thầy chủ nhiệm lấy vài tờ giấy đăng ký đưa cho Quý Liên Hoắc: "Trước lễ Trung Thu nộp lại cho thầy." Quý Liên Hoắc nhận lấy giấy đăng ký, chào thầy chủ nhiệm rồi cúi đầu đứng đó cầm giấy đăng ký. Lâm Tinh Tinh nhìn thoáng qua, cầm lấy tờ giấy đăng ký từ tay Quý Liên Hoắc, lắc lắc với cậu: "Anh Quý, cậu muốn về nhà thì cứ về đi, tui với Tư Niệm giúp cậu việc này." Quý Liên Hoắc ngẩng đầu nhìn Lâm Tinh Tinh và Lưu Tư Niệm, trong mắt có vài phần kinh ngạc. "Đúng đấy anh Quý, lúc tập quân sự cậu giúp chúng tôi rất nhiều mà." Lưu Tư Niệm cũng gật đầu: "Chỉ hỏi bạn trong lớp để điền vào mẫu đơn, mất vài phút thôi." Quý Liên Hoắc im lặng một lát rồi ngẩng đầu nhìn hai người kia: "Cảm ơn." "Chuyện nhỏ." Lâm Tinh Tinh hào phóng vẫy tay, ngay sau đó liền thấy Quý Liên Hoắc nhanh chóng bước ra khỏi lớp học, thậm chí không thèm ngoảnh đầu lại. ××× Đêm đã khuya, Vương Chiêu Mưu ngồi trong phòng làm việc xem tài liệu về đợt mở bán lần hai của Chung cư Xuyên Hải. Một tòa nhà trong đợt mở bán lầu đầu bán hết chỉ trong vòng hai giờ, mở bán lần hai tung ra hai tòa nhà gần như khiến người mua đổ xô đến tranh giành, chỉ trong vòng một giờ mở bán đã bán hết, những ô đậu xe có giá 5.000 tệ cũng cơ bản bán hết. Số tiền đầu tư vào Chung cư Xuyên Hải đang dần thu hồi trở lại, nhưng vẫn còn rất xa mục tiêu vua bất động sản của anh. Bây giờ chỉ có thể từng bước tích lũy tiền, Vương Chiêu Mưu nhìn ba lô đất mà mình đã giao cho Lão Tề mua trước đó, đặt tài liệu của Chung cư Xuyên Hải xuống, bắt đầu quyết định dự án tiếp theo. Đất ở vùng ngoại ô được dành cho ga tàu cao tốc, nên chỉ còn lại một khu đất thương mại ở phía đông thành phố và một khu đất dân cư cách đó không xa. Vương Chiêu Mưu mua hai lô đất này với mục đích sử dụng đất nhà ở để nâng giá trị đất thương mại, chứ không phải vì muốn tự mình phát triển lô đất thương mại. Không phải vì đất thương mại tệ mà là vì so với đất nhà ở, đất thương mại thường không thể bán hết thu hồi vốn trong một lần, những công trình thươn mại thiên về mô hình cho thuê, phải mất ít nhất ba hoặc bốn năm, còn đòi hỏi phải vận hành và bảo trì tốt mới có thể sinh lời. Công ty vẫn tiếp tục có lãi trên lô đất thương mại, nhưng Vương Chiêu Mưu luôn nhớ đến hợp đồng đánh cược với cha mình, chỉ còn chưa đầy một năm rưỡi nữa thôi, anh không có nhiều thời gian để điều hành công việc kinh doanh lô đất thương mại đó. So với thời gian đầu còn thiếu kinh nghiệm thì sau một Chung cư Xuyên Hải, công ty đã cơ bản hoàn thiện khâu phối hợp. Hiện Chung cư Xuyên Hải đã bước vào giai đoạn mở bán, đây chính là thời điểm thích hợp để triển khai sớm dự án thứ hai. Vương Chiêu Mưu gọi điện cho Lão Tề, sắp xếp dự án tiếp theo. Lão Tề trước lạ sau quen, lật đật bò dậy từ trên giường, ghi lại yêu cầu của sếp, bắt đầu chuẩn bị các thủ tục phê duyệt khác nhau cho dự án thứ hai. Sau khi nói chuyện với Lão Tề, điện thoại của Vương Chiêu Mưu bắt đầu hơi nóng lên, còn chưa kịp nguội đi thì lại có tiếng thông báo tin nhắn mới vang lên. Anh mở hộp thư đến, thấy một ghi chú quen thuộc, một tin nhắn mới từ tổng giám đốc Lãnh. [Chiêu Mưu, ngủ ngon.] Vương Chiêu Mưu cầm điện thoại một lúc, lướt lên, thấy bốn năm tin nhắn liên tiếp, đều là của tổng giám đốc Lãnh. [Chiêu Mưu, tôi nghĩ giữa chúng ta có chút hiểu lầm, có thể là do lúc trước tôi đã nói những lời khiến anh hiểu lầm.] [Chiêu Mưu, chúng ta có thể còn ở nước Hoa lâu dài, có thể hợp tác trong nhiều dự án.] [Chiêu Mưu, chúng ta vẫn là bạn, phải không?] Vương Chiêu Mưu đặt điện thoại xuống, dựa lưng vào ghế, giơ tay lên bóp trán. Sau khi nhận được tin nhắn đầu tiên từ Lãnh Tu Minh, anh đã nhận ra mọi chuyện đang trở nên khó nắm bắt hơn. Lãnh Tu Minh và Quý Liên Hoắc đều là cháu của cụ Lãnh, giữa họ có mối quan hệ cạnh tranh, rất có thể người thừa kế nhà họ Lãnh sẽ được chọn trong hai người. Ở kiếp trước Quý Liên Hoắc đã chiến thắng, thành công nắm giữ toàn bộ tài sản của nhà họ Lãnh, trở thành người đứng đầu nhà họ Lãnh. Nhưng ở kiếp này, vì anh và Lãnh Diệp tái sinh, cốt truyện ban đầu đã bị phá vỡ, khiến nhà họ Lãnh đến sớm hơn dự kiến, bây giờ muốn thảo luận về vấn đề thừa kế nhà họ Lãnh, Vương Chiêu Mưu không thể đưa ra câu trả lời chính xác. Và qua lời của Lãnh Tu Minh, cuộc đấu tranh giành quyền thừa kế nhà họ Lãnh có khả năng sẽ được triển khai ở nước Hoa, trước mắt anh chỉ có ba con đường. Thứ nhất là tiếp tục giúp đỡ Quý Liên Hoắc, dùng mối quan hệ và sức mạnh của anh để giúp Quý Liên Hoắc giành chiến thắng trong cuộc đấu này, nhưng nhà họ Lãnh xuất hiện sớm khiến quá trình này có nhiều biến số. Nếu thành công thì mọi người đều vui mừng. Nhưng nếu thất bại, theo hiểu biết sơ lược của anh về Lãnh Tu Minh, lúc cụ Lãnh còn sống, có thể gã không làm gì em họ của mình, nhưng một khi cụ Lãnh chết, chắc chắn gã sẽ không nương tay. Tập đoàn Vương Thị từng trợ giúp Quý Liên Hoắc trong mắt nhà họ Lãnh có thể chỉ còn lại kết cục "Trời lạnh rồi cho Vương Thị phá sản thôi". Thứ hai là giúp Lãnh Tu Minh. Năng lực hành động trong kinh doanh của Lãnh Tu Minh mạnh hơn Quý Liên Hoắc rất nhiều, gã rất quen thuộc với nhà họ Lãnh, mặc dù không có mối quan hệ nào ở nước Hoa, nhưng gã chắc chắn có thế lực mạnh mẽ ở nước ngoài. Nếu Vương Thị nương tựa vào Lãnh Tu Minh thì cơ hội chiến thắng sẽ cao hơn nhiều, nhưng Vương Chiêu Mưu không muốn làm như vậy. Con đường thứ ba cũng là con đường mà Vương Chiêu Mưu có khuynh hướng muốn lựa chọn nhất, đó là không tham gia vào cuộc tranh giành quyền thừa kế nhà họ Lãnh. Mặc cho Quý Liên Hoắc và Lãnh Tu Minh dựa vào bản lĩnh của mình, như vậy, bất kể ai thắng cũng sẽ không mang tai họa đến cho người khác, có vẻ như cách này dễ nhất, nhưng Vương Chiêu Mưu biết rằng rất khó thực hiện được. Trước hết là anh không thể trơ mắt nhìn Quý Liên Hoắc chiến đấu một mình, thậm chí bị Lãnh Tu Minh chà đạp làm nhục. Thứ hai, nếu cuộc đấu thực sự bắt đầu, dựa trên mối quan hệ hiện tại, chắc chắn Quý Liên Hoắc và Lãnh Tu Minh đều sẽ tìm đến anh nhờ giúp đỡ, từ chối ai cũng là làm mất lòng. Cuối cùng, chính anh đã nói rõ rằng anh sẽ chịu trách nhiệm với Quý Liên Hoắc. Nhìn đống tài liệu trước mặt, Vương Chiêu Mưu hạ mắt xuống, sau một hồi im lặng, anh lấy miếng ngọc bàn long của Quý Liên Hoắc từ trong két ra, cầm chơi trên tay. Cũng tốt. Ít nhất lần này, nếu Vương Thị phá sản, anh cũng sẽ biết rõ đây là lựa chọn của chính mình, và tại sao anh lại đi đến bước đó. Cửa phòng làm việc bị gõ ba tiếng, Vương Chiêu Mưu ngẩng đầu lên, nhìn thấy người mà mình vừa nghĩ đến xuất hiện trước mặt. "Anh Chiêu Mưu." Quý Liên Hoắc vừa định nói thì nhìn thấy người đàn ông ấy đang cầm ngọc bàn long trong tay. --- Người dịch: Nhớ đoạn phân tích của sếp Vương ở đây nhé, nó quan trọng trong tuyến tình cảm đấy.