Quý Liên Hoắc cất áo của Vương Chiêu Mưu xong rồi quay lại bàn ăn. Quý Đại Bảo vội kéo quần lên, ngoan ngoãn ngồi trong lòng cụ Lãnh, trông như búp bê trong tranh Tết. Cụ Lãnh nhìn Quý Liên Hoắc mà muốn nói lại thôi, nghĩ lại thì Quý Liên Hoắc đã vất vả nuôi Quý Đại Bảo bao lâu nay, không ai đủ tư cách dạy dỗ Quý Đại Bảo hơn cậu, cuối cùng ông vẫn không nói gì. Những món ăn tinh tế được phục vụ liên tục, còn có từng đĩa từng đĩa đồ ăn dặm nhỏ được chế biến riêng cho Quý Đại Bảo. Người lớn có cá hồi ướp thảo mộc, Quý Đại Bảo có một đĩa cá hồi hấp nhỏ; người lớn ăn thịt bò xào, Quý Đại Bảo cũng sẽ có thịt bò và rau xay nhuyễn, tóm lại, trẻ con cũng có những thứ người lớn có thể ăn. Quý Đại Bảo ăn rất sung sướng, cụ Lãnh thấy chắt trai ăn rất ngon miệng cũng vô thức ăn thêm một chút nữa. Đĩa tôm nướng lòng đỏ trứng được mang ra, Lãnh Uyển Âm gắp một con lên đĩa của mình, người bên cạnh gần đó lập tức đeo găng tay dùng một lần vào, bước lên lột vỏ tôm, chỉ để lại thịt tôm trên đĩa. Quý Liên Hoắc nhìn lướt qua đuôi tôm, quay lại yêu cầu phục vụ đưa găng tay dùng một lần, rồi cẩn thận lột từng con tôm, đặt trên đĩa bên cạnh Vương Chiêu Mưu, thịt tôm còn được xếp thành hình bông hoa. Thấy vậy, Lãnh Uyển Âm không khỏi đưa tay che môi, ngoảnh đầu ho hai tiếng. Vương Chiêu Mưu liếc nhìn bông hoa tôm mà Quý Liên Hoắc cẩn thận sắp xếp trên đĩa, dưới ánh mắt của người nhà họ Lãnh, anh thật sự không tài nào động đũa được. "Anh Chiêu Mưu, em lột không kỹ sao?" Quý Liên Hoắc tiến lại gần Vương Chiêu Mưu, nhỏ giọng hỏi. "Đuôi tôm này hơi khác so với tôm ở nhà, hình như em còn làm lòng đỏ trứng dính vào găng tay dùng một lần hết rồi, như thế có mất ngon không?" Trên bàn không có ai nói chuyện, tiếng nhạc cũng rất nhẹ, nên dù Quý Liên Hoắc có hạ giọng thì người khác vẫn có thể nghe rõ. Vương Chiêu Mưu liếc nhìn nhóm người nhà họ Lãnh ở bàn đang giả vờ không nghe thấy giọng nói của Quý Liên Hoắc, khẽ nghiêng đầu, nhìn cậu. "Liên Hoắc, cậu ăn phần của mình đi." Quý Liên Hoắc mím môi, trong mắt lộ ra vẻ chua xót: "Anh Chiêu Mưu, em lột không đúng sao, em thử lại lần nữa được không?" Vương Chiêu Mưu liếc nhìn người nhà họ Lãnh, nhanh chóng gắp một con tôm hùm mà Quý Liên Hoắc đã lột vỏ, bỏ vào miệng. Cụ Lãnh nhìn Quý Liên Hoắc đang vui mừng, rồi nhìn Vương Chiêu Mưu đang lặng lẽ ăn đuôi tôm, trong mắt đầy ẩn ý. Lãnh Tu Minh ngồi đối diện Quý Liên Hoắc nhìn cảnh tượng trước mắt, cũng mơ hồ nhận ra điều gì đó. Lần trước khi gã hỏi Quý Liên Hoắc về bài đăng trên diễn đàn, Quý Liên Hoắc nhìn Vương Chiêu Mưu bằng đôi mắt đỏ hoe, nhưng khi quay lại thì bảo chính mình đã đăng bài đó. Bây giờ xem ra lúc đầu Quý Liên Hoắc không biết ai đăng bài, chỉ biết ngọc bàn long nằm trong tay Vương Chiêu Mưu, nhưng sau khi đọc nội dung bài viết, Quý Liên Hoắc vẫn tự nguyện nhận hết về mình. Lãnh Tu Minh không khỏi thắc mắc liệu điều này có nghĩa là tình cảm của Quý Liên Hoắc đối với ân nhân mạnh mẽ đến mức dù anh cho đi những thứ quý giá của cậu, dù anh có tình nhân thì cậu vẫn sẵn sàng chịu tội thay anh hay không? Theo góc nhìn khác, Quý Liên Hoắc dường như không biết gì về đời sống tình cảm của Vương Chiêu Mưu, cũng không có quyền chỉ trỏ gì về tình cảm của anh, bây giờ cậu chỉ muốn dốc hết sức mình để đối tốt với Vương Chiêu Mưu, chỉ mong người kia ngoảnh lại một lần, khen ngợi một lần cũng sẽ mãn nguyện. Theo hiểu biết của riêng gã về Vương Chiêu Mưu, điều anh thích phải là một mối quan hệ ngang sức, một mối liên hệ thân mật đầy thử thách, điều này có nghĩa là tình cảm của anh dành cho Quý Liên Hoắc nhiều khả năng chỉ là tình thương. Giống như khi nhặt một chú chó con bị bỏ rơi trên phố, anh có thể dành tình thương chó con thông qua mọi thứ vật chất, chơi đùa với nó, cho nó ăn, nhưng không bao giờ có thể hạ thấp thân phận, đánh mất lý trí, dành tình yêu đích thực cho nó. Lãnh Tu Minh dùng dao cắt một miếng thịt bò, bỏ vào miệng, ngước mắt nhìn Vương Chiêu Mưu đang chăm chú ăn, nhìn những ngón tay thon dài của anh cầm dao, không nhịn được nhếch mép. So với Quý Liên Hoắc, gã và Vương Chiêu Mưu mới là cùng một loại người. Lãnh Tu Minh ngẩng đầu nhìn thẳng vào Vương Chiêu Mưu, trước khi đến nước Hoa, gã chưa từng thấy ai như vậy cả. Quý Liên Hoắc ngẩng đầu lên thì thấy Lãnh Tu Minh đối diện đang nhìn về phía bên cạnh mình. Lãnh Tu Minh vừa cắn một miếng thịt bò thì đột nhiên cảm thấy có vật gì đó giẫm vào chân mình rồi từ từ day nghiến. Gã cố gắng giữ im lặng, nhìn về phía đối diện với vẻ mặt có phần đau đớn, trong khi Quý Liên Hoắc mặt vô cảm đang ăn một miếng bít tết chữ T, con dao cắt vào thịt bò chậm rãi, giống như tần suất chân gã đang bị nghiến. Miếng bít tết tái vừa có màu đỏ sẫm, vẫn còn chảy ra một ít máu, Quý Liên Hoắc dùng nĩa cắm vào miếng thịt bò đã cắt ra, từ từ ngắm nghía trước mắt, rồi đưa miếng thịt bò vào miệng, vừa nhìn Lãnh Tu Minh vừa nhai chậm rãi. Đôi mắt của Quý Liên Hoắc đen nhánh sâu thẳm, mang theo cảm giác hoang dại thuần túy, như một con sói đơn độc, dùng hàm răng sắc nhọn xé nát thịt con mồi, nuốt chửng vào bụng, lực tác động dưới chân ngày càng dữ dội hơn. Lãnh Tu Minh cầm chặt dao nĩa, mạch máu trên trán gần như nổi hết lên. Không khí trên bàn ăn hơi nặng nề, thấy đồ ăn đã gần hết, cụ Lãnh buông dao nĩa trên tay xuống, nhìn sang Vương Chiêu Mưu, muốn bắt chuyện: "Chiêu Mưu, năm nay cậu bao nhiêu rồi?" Có tiếng nói trên bàn, lại còn hỏi Chiêu Chiêu. Quý Liên Hoắc lặng lẽ rút chân về, nhìn mọi người xung quanh bằng đôi mắt trong sáng. Lãnh Tu Minh hít một hơi thật sâu rồi vội vàng thu chân lại, bàn chân như thể vừa bị xe cán qua, lông mày gã nhíu chặt lại, hơi thở cũng hơi bất ổn vì đau đớn dữ dội. Nghe cụ Lãnh hỏi mình, Vương Chiêu Mưu đặt dao nĩa trên tay xuống, lau khóe miệng, lễ phép đáp lại người lớn tuổi: "Ông Lãnh, năm nay tôi hai mươi lăm." "Lớn hơn Liên Hoắc sáu tuổi?" Cụ Lãnh tự nhiên dẫn dắt chủ đề sang Quý Liên Hoắc. "Đúng vậy." Vương Chiêu Mưu cười. "Tôi nghe họ nói rằng, cách ba tuổi đã có khoảng cách thế hệ, lên năm tuổi thì thành vực thẳm mất rồi." Cụ Lãnh nói đùa: "Phong cách sống của thanh niên như Liên Hoắc có thể rất khác so với thời đại của cậu." Nghe đến hai chữ "vực thẳm" và "khoảng cách thế hệ", Quý Liên Hoắc không khỏi mím chặt môi, ngay sau đó lại nghe thấy anh Chiêu Mưu cười nói. "Tôi và Liên Hoắc vẫn ổn." Quý Liên Hoắc lập tức dựng tai lên, giơ tay kéo ghế đang ngồi, lén lút nhích lại gần Vương Chiêu Mưu hơn một chút. "Tôi có một đứa em trai, hôm nọ ông cũng gặp rồi, nó và Quý Liên Hoắc cùng tuổi, nhưng giữa tôi với nó lại có khoảng cách thế hệ." Vương Chiêu Mưu hiểu ý của cụ Lãnh, nên hợp tác với ông để khuấy động bầu không khí. "Sao lại có khoảng cách thế hệ?" Cụ Lãnh tỏ ra thích thú. "Ví dụ như, nó sẽ tự xưng mình là Phong Tàn, Thiên Ảnh Huyết Nguyệt, Tử Vân Phong Bạo." Vương Chiêu Mưu cười nói tiếp: "Còn nhuộm tóc màu xanh lá cây." Cụ Lãnh nghe vậy không nhịn được cười sảng khoái, Lãnh Uyển Âm bên cạnh cũng buông dao nĩa xuống, hứng thú nhìn Vương Chiêu Mưu. "So sánh với nó, Liên Hoắc giúp tôi bớt lo lắng hơn." Vương Chiêu Mưu quay lại nhìn Quý Liên Hoắc, phát hiện không biết từ lúc nào mà cậu đã dời ghế, đang ngồi rất gần mình. Nghe Vương Chiêu Mưu khen mình, Quý Liên Hoắc có chút ngượng ngùng cúi đầu, cậu cũng chẳng bớt lo là mấy, rõ ràng là đã khiến anh Chiêu Mưu bị mời đến trường. "Chiêu Mưu, cậu dạy Liên Hoắc rất tốt." Cụ Lãnh cũng cười: "Tôi nghe nói Liên Hoắc đậu trạng nguyên khối tự nhiên tỉnh Ôn Giang, trong này chắc chắn phải có công lao của cậu." "Tôi dạy Liên Hoắc rất ít, là nhờ Liên Hoắc siêng năng ham học." Vương Chiêu Mưu đáp lời cụ Lãnh: "Tôi chỉ cung cấp hoàn cảnh cho Liên Hoắc, còn lại tùy thuộc vào cậu ấy." "Không chỉ trong học tập mà cả trong cuộc sống." Cụ Lãnh nhìn số đuôi tôm nướng lòng đỏ trứng trên bàn, trêu chọc. Vương Chiêu Mưu cười ngượng ngùng, giữ im lặng. "Anh Chiêu Mưu không dạy tôi những cái này." Quý Liên Hoắc nhìn thẳng về phía cụ Lãnh: "Là tự tôi muốn làm điều này, ông không hài lòng với tôi thì có thể nói trực tiếp với tôi, đừng âm thầm công kích anh Chiêu Mưu." Nghe Quý Liên Hoắc nói vậy, cụ Lãnh xua tay liên tục, cũng cười áy náy: "Do ông không nói rõ, ông không bất mãn với con." Lãnh Uyển Âm cũng nhanh chóng giải thích: "Chỉ là đùa thôi, Liên Hoắc đừng để ý, ông nội con cũng cũng thường đùa như thế, không có ác ý gì đâu." Lãnh Tu Minh nhìn cảnh tượng trước mắt mà nhíu mày, một mặt vì chân vẫn còn đau, mặt khác đây là lần đầu tiên gã thấy ông nội và cô mình tỏ ra rụt rè thận trọng như vậy. Không khí trên bàn ăn lại trở nên nặng nề. Quý Đại Bảo đã gần no, nghĩ đến việc lần trước nôn mửa và tiêu chảy hết sức thảm thiết, đành phải miễn cưỡng từ chối những món ngon khác. Thấy bầu không khí trên bàn có chút kỳ lạ, Quý Đại Bảo đảo mắt, nhìn Lãnh Uyển Âm, nũng nịu gọi: "Chị xinh đẹp, chị là ai?" Tất nhiên con biết bà là bà cô của con. Cách gọi của Quý Đại Bảo làm Lãnh Uyển Âm vui suống vô cùng, nhìn đứa bé tròn trịa, bà không nhịn được cười: "Là cô của ba con." "Cô của ba..." Quý Đại Bảo giả vờ xòe ngón tay ra đếm, rồi bất lực chu mỏ với cụ Lãnh: "Ông cố, con muốn ra trước siêu thị, chơi thú nhún." Cụ Lãnh nghe vậy thì không nhịn được cười, Lãnh Uyển Âm cũng cười đến mức cả người run lên, ngay cả vẻ mặt của Quý Liên Hoắc cũng giãn ra đôi chút. "Ra trước siêu thị làm gì, ông cố mua cho con mấy cái về chơi được không?" Cụ Lãnh thương chắt trai đến chết đi được, không chỉ vì nó là giọt máu duy nhất còn sót lại của Lãnh Diệu Minh, mà còn vì nó mới hai tuổi đã thông minh lanh lợi thế này, ai mà không yêu chứ. "Cảm ơn ông cố." Quý Đại Bảo vỗ tay vui mừng, không quên tranh thủ cho chú út: "Ông cố có thể mua cho pa pa được không, pa pa cũng chưa từng chơi bao giờ." Nói xong, Quý Đại Bảo nhìn Quý Liên Hoắc, chớp chớp mắt. Thấy chưa chú út, con tốt với chú chưa? Vương Chiêu Mưu khẽ nhướng mày, qua đôi mắt của Quý Đại Bảo thấy được một thứ cảm xúc tương tự như "Đánh con mà con vẫn thương thế đó, đi mà xấu hổ đi, pa pa thúi". "Liên Hoắc à." Cụ Lãnh nghe xong thì lại nhìn sang Quý Liên Hoắc: "Con có thi bằng lái chưa?" Quý Liên Hoắc lạnh nhạt đáp: "Anh Chiêu Mưu dạy tôi lái xe, còn tặng xe cho tôi nữa." Tôi không cần của các người. Vương Chiêu Mưu im lặng liếc nhìn Quý Liên Hoắc. Cậu có chắc là tôi dạy cậu lái xe không? "Nếu có chuyện gì xảy ra, một chiếc xe là không đủ." Lãnh Uyển Âm cười: "Cô dạo này đang nghĩ, mỗi năm một lần, bù lại quà sinh nhật cho con, Liên Hoắc có yêu thích mẫu xe nào không?" Lãnh Tu Minh nghe vậy cũng nhìn Quý Liên Hoắc, nghĩ rằng với thái độ của Quý Liên Hoắc trước nay thì sẽ kiên quyết từ chối, không ngờ cậu lại suy nghĩ một lúc, rồi ngẩng đầu nhìn Lãnh Uyển Âm. "Tôi muốn cái tốt nhất, bà có không?" "Có! Đương nhiên là có!" Lãnh Uyển Âm lập tức phấn khởi, như người chết đuối nắm được cọng rơm. Từ khi biết hai đứa cháu chưa chết, Lãnh Uyển Âm đêm nào cũng không ngủ được, mỗi lần nhắm mắt lại đều thấy em trai và em dâu đang chất vấn, ngày xưa nói muốn đối xử với Diệu Minh và Diệu Tinh như con ruột của mình, nhưng giờ lại để chúng phải chịu đau khổ hơn mười năm, làm cô mà như thế sao! Đặc biệt sau khi biết tin Diệu Minh không may qua đời, cảm giác tội lỗi này gần như lên đến đỉnh điểm, Lãnh Uyển Âm cảm thấy mình bị tội lỗi và đau đớn vô tận bao quanh suốt ngày. Bà thực sự muốn làm điều gì đó cho Diệu Tinh và con của Diệu Minh, nhưng Lãnh Diệu Tinh hiện giờ, cũng tức là Quý Liên Hoắc, lại thù địch với nhà họ Lãnh, như một bức tường dày dựng trước mặt bà, dù có cố gắng thế nào cũng không thể trèo qua được. Bây giờ cuối cùng cũng có một vết nứt trên bức tường, bà phải đạt được mục tiêu của mình bằng mọi giá! "Liên Hoắc à, con còn cần gì nữa không?" Cụ Lãnh ôn hòa nhìn Quý Liên Hoắc: "Cứ nói cho ông biết, ông sẽ cố gắng hết sức." "Không có." Quý Liên Hoắc lạnh băng nhìn ông cụ. Cụ Lãnh có chút thất vọng nhưng vẫn lấy lại bình tĩnh, nhét tấm danh thiếp vào túi của Quý Đại Bảo. "Liên Hoắc, đây là số điện thoại liên lạc cá nhân của ông, bất cứ lúc nào điện thoại cũng mở, con cần gì thì cứ nói thẳng với ông." Vương Chiêu Mưu lặng lẽ nhìn người nhà họ Lãnh ra sức để đền bù cho Quý Liên Hoắc bằng vật chất, điều này chắc chắn có lợi vô cùng cho cậu. Ăn xong thì trời đã tối, cụ Lãnh quyến trả Quý Đại Bảo cho Quý Liên Hoắc, thằng nhóc cũng tỏ vẻ không muốn rời xa ông cố, vẫy tay với cụ Lãnh. "Đại Bảo, lần sau đến, ông cố dẫn con đi chơi thú nhún." Nhìn chắt trai, ánh mắt cụ Lãnh tràn đầy yêu thương, dáng người to lớn lực lưỡng khiến ông trông như một ông già cứng rắn lại đa tình. "Liên Hoắc, cô nhất định sẽ sớm lấy được xe." Lãnh Uyển Âm phấn khởi nói: "Cô sẽ gọi điện thoại cho con, nhớ đến lấy xe." Quý Liên Hoắc gật đầu thật nhanh, nhìn Vương Chiêu Mưu lịch sự chào tạm biệt người nhà họ Lãnh rồi một tay bế Quý Đại Bảo, bước nhanh tới trước, giúp anh mở cửa xe. Sau chuyến đi này, tố chất tâm lý của Vương Chiêu Mưu đã đạt đến một tầm cao mới. Trước mặt người nhà họ Lãnh, để cháu trai của họ phục vụ mình một cách chu đáo. Vương Chiêu Mưu thở dài trong lòng, lên xe, khi nhìn thoáng qua người nhà họ Lãnh thì thấy Lãnh Tu Minh giơ điện thoại về phía mình. Anh lấy điện thoại ra, thấy có tin nhắn mới chưa đọc. Vương Chiêu Mưu nhấn "Mở", một hàng chữ hiện lên trên màn hình. [Đã có ai từng nói với anh rằng anh có đôi mắt rất đẹp chưa?] Vương Chiêu Mưu khựng lại, im lặng bấm "Trở về". Khi Quý Liên Hoắc bế Quý Đại Bảo lên xe, thoáng nhìn là thấy ngay nét mặt Vương Chiêu Mưu có vẻ hơi nghiêm túc. "Anh Chiêu Mưu, sao vậy?" Quý Liên Hoắc vô thức cảm thấy bất an, có phải cậu đã làm gì đó khiến anh Chiêu Mưu khó chịu trong lần gặp mặt này không? "Về rồi nói tiếp." Vương Chiêu Mưu nhìn về phía trước, phát hiện mình đã bị cuốn vào vòng xoáy mà không hề hay biết. Sau khi nhìn chiếc Bentley đen rời đi, cụ Lãnh dẫn đoàn người vào trong dinh thự, Lãnh Uyển Âm quay lại thì thấy Lãnh Tu Minh đang đi một cách lạ lùng, khập khiễng như thể vừa gặp tai nạn. "Con làm sao thế?" Lãnh Uyển Âm tỏ vẻ tò mò, lúc trước khi ra ngoài, không thấy Lãnh Tu Minh có gì lạ thường. Lãnh Tu Minh cười ngượng ngùng, đưa tay vuốt lại mái tóc xoăn bồng bềnh của mình: "Vô tình đập vào ngón chân út." "Vậy sao?" Cụ Lãnh nhìn đứa cháu trai lớn nhất của mình với ánh mắt đầy ẩn ý. "Không phải là đã nhìn điều gì không nên nhìn à?" --- Người dịch: Cười dzô mặt Lãnh Tu Minh đi quý vị, chắc tưởng mình khôn lắm =))