Quý Liên Hoắc đứng yên tại chỗ, ngơ ngác nhìn cảnh tượng trước mắt. Chiếc bàn gỗ nguyên khối trong phòng làm việc chất đầy giấy tờ, người đàn ông nọ mặc áo sơ mi đen, ghi lê ôm sát người màu xám bạc tôn lên những đường cong thanh thoát ở hai bên hông, anh dựa người vào lưng ghế một cách thoải mái, hơi nghiêng đầu, ánh mắt trông có vẻ hơi lười biếng. Miếng ngọc bàn long trong veo nằm giữa những ngón tay thon dài, được đầu ngón tay anh nhẹ nhàng vuốt ve, dịu dàng mượt mà, thật sự là vô cùng may mắn. Quý Liên Hoắc đột nhiên quên mất mình đến đây vì mục đích gì, chỉ đờ đẫm nhìn thẳng về phía trước, cổ họng ngứa ngáy, nhịn không được nuốt nước bọt mấy lần, trái cổ trượt lên xuống. Thấy thiếu niên đứng đó ngơ ngác, Vương Chiêu Mưu điều chỉnh lại tư thế, ngồi thẳng dậy, chỉnh lại kính hết sức tự nhiên, ngước mắt nhìn Quý Liên Hoắc, hỏi trong im lặng. "Anh, anh Chiêu Mưu." Quý Liên Hoắc bất lực chớp mắt vài cái, nhìn người đàn ông kia trong chốc lát lại khôi phục vẻ tao nhã, dịu dàng thường lệ, nhưng trong đầu cậu vẫn tràn ngập hình ảnh vừa rồi. "Chuyện gì thế?" Vương Chiêu Mưu đặt ngọc bàn long trên tay xuống, không muốn Quý Liên Hoắc hiểu lầm rằng trong những lúc rảnh rỗi, anh thường cầm chơi ngọc bàn long của cậu, như thể đang thèm muốn điều gì đó. Ánh mắt của Quý Liên Hoắc dừng lại ở ngọc bàn long bị bỏ rơi, trên mặt hiện lên vẻ thất vọng. Sau đó lại nghĩ, anh Chiêu Mưu đặt nó xuống chỉ để nói chuyện với mình, thế là cậu lại cảm thấy vui vẻ. "Anh Chiêu Mưu." Quý Liên Hoắc lấy từ phía sau ra một tấm bằng khen màu đỏ, cẩn thận mở ra, cầm bằng cả hai tay, đặt trước mặt Vương Chiêu Mưu. Vương Chiêu Mưu cúi xuống nhìn tấm bằng khen "sinh viên xuất sắc". "Anh Chiêu Mưu, đây là bằng khen đầu tiên em nhận được khi lên đại học." Quý Liên Hoắc cẩn thận quan sát biểu cảm của anh. Vương Chiêu Mưu nhìn kỹ, rồi ngẩng đầu nhìn Quý Liên Hoắc đang đứng cạnh bàn làm việc với vẻ mặt hơi bất an. Quý Liên Hoắc không kìm được cảm giác bất an, tự hỏi liệu tấm bằng khen của mình có hơi lố bịch trong mắt người kia không. Chỉ có một chút thành tựu nhỏ như vậy mà cũng phải mang đến khoe với anh Chiêu Mưu, lẽ ra cậu mang một giải thưởng cao hơn đến cho anh Chiêu Mưu xem, cái này thì quá tầm thường, không có chút giá trị nào cả. Vương Chiêu Mưu nhìn Quý Liên Hoắc là biết ngay chiều nay cậu không về nhà vì buổi tối phải họp lớp, buổi họp lớp kéo dài đến ít nhất sau chín giờ, nhưng cậu không ở lại trường mà vội vàng về nhà, cầm bằng khen đầu tiên kể từ khi vào đại học, muốn khoe nó với anh. Giống như thể đang nói với anh rằng cậu rất ngoan, vào đại học cũng không hề lười biếng. Rất ngoan. Vương Chiêu Mưu khẽ cười, nhận lấy phần thưởng đầu tiên của Quý Liên Hoắc sau khi vào đại học, lấy tấm bằng ra khỏi lớp vỏ nhung đỏ, đứng dậy gỡ khung kính trên giá sách xuống, đặt bằng khen của cậu lên trên bằng khen "Doanh nghiệp xuất sắc Tô Thành", vuốt phẳng rồi đóng khung lại. Quý Liên Hoắc nhìn chằm chằm vào khung kính trước mặt, mấp máy môi, nhìn sang Vương Chiêu Mưu, nhất thời không biết nên nói gì. Sao mình xứng đáng đè lên bằng khen của anh Chiêu Mưu. "Làm tốt lắm." Vương Chiêu Mưu đặt lại khung kính vào chỗ cũ, nhìn thiếu niên ánh mắt lấp lánh nét cười. "Bằng khen cấp trường rất hiếm, trong thời gian ngắn kể từ khi khai giảng mà đã có một cái, chắc chắn là vì rất cố gắng." Quý Liên Hoắc cảm thấy tim mình bỗng dưng muốn bay lên, như đang ngâm mình trong suối nước nóng, làm cho nước bắn tung tóe. "Bằng khen Doanh nghiệp xuất sắc Tô Thành đó là giải thưởng tôi nhận được khi tiếp quản Vương Thị năm đầu tiên, đặt chúng cùng nhau, chúng ta cùng động viên nhau." Vương Chiêu Mưu nhìn thiếu niên, mỉm cười khích lệ. Quý Liên Hoắc nhìn bằng khen rồi nhìn Vương Chiêu Mưu, mặt bắt đầu đỏ bừng lên: "Anh Chiêu Mưu, bằng khen của anh phải ở phía trên của em, để mỗi lần nhìn thấy, em sẽ nhớ đến một mục tiêu lớn hơn." Vương Chiêu Mưu chỉ nhìn Quý Liên Hoắc, mỉm cười. "Được." Vương Chiêu Mưu tháo khung kính xuống, đổi lại vị trí của hai tấm bằng khen, lúc bấm khung, ngón tay vô tình chạm vào mép khung, hơi đau. Anh giơ tay lên, thấy đầu ngón trỏ của mình bị mép khung cắt phải, máu đỏ từ từ chảy ra. Tầm mắt của Quý Liên Hoắc bị sắc đỏ chiếm lấy, cậu gần như hoảng loạn, vội vàng kéo tay Vương Chiêu Mưu, cúi đầu ngậm lấy ngón tay anh. Đầu ngón tay lập tức được bao bọc bởi hơi ấm ẩm ướt, máu được hút nhẹ nhàng hai lần, đầu lưỡi nhẹ nhàng chạm vào vết thương, thiếu niên như thể đang làm một việc vô cùng thiêng liêng, ánh mắt đầy vẻ thành tâm nghiêm túc. Vương Chiêu Mưu khựng lại, nhìn vào đôi mắt của cậu, sau một lúc mới phản ứng lại được, từ từ rút ngón tay ra. "Cậu đang làm gì?" "Em... ông ngoại nói làm vậy có thể cầm máu." Quý Liên Hoắc mặt đỏ bừng, sau khi ý thức được hành động của mình, máu trong người gần như sôi lên. "Dưới lầu có hộp cứu thương." Vương Chiêu Mưu lặng lẽ buông tay xuống, vẻ mặt vẫn như thường. "Em đi lấy." Quý Liên Hoắc bước nhanh ra khỏi phòng làm việc, gần như chạy xuống cầu thang để tìm hộp cứu thương, thở hổn hển, không dám nghĩ đến việc mình vừa làm. Chiêu Chiêu có giận không? Có phát hiện ra tâm tư của mình không, có ghét mình không? Quý Liên Hoắc mang hộp cứu thương lên lầu, bắt chước khi Vương Chiêu Mưu xử lý vết thương của mình, đầu tiên dùng cồn rửa sạch, sau đó bôi iốt, cuối cùng quấn cẩn thận bằng băng cá nhân. Không đợi Vương Chiêu Mưu nói gì, Quý Liên Hoắc nhanh chóng cất thuốc đi, cài chặt khung thủy tinh rồi cất lại vào chỗ cũ với vẻ mặt áy náy. "Đã muộn rồi, về ngủ đi." Giọng điệu của Vương Chiêu Mưu vẫn ôn hòa, như thể không có chuyện gì xảy ra. Quý Liên Hoắc cầm hộp cứu thương đi ra ngoài, một cảm xúc khó tả dâng lên trong lòng. Giống như có một nút chặn trong tim, kìm hãm tình yêu mãnh liệt dưới đáy lòng, nhưng dường như tình yêu này đã thấm nhuần vào cậu, bây giờ nút chặn vẫn còn cắm chặt mà vẫn vô thức tràn ra. Làm cậu giật mình, cũng làm Chiêu Chiêu sợ. Tất cả là lỗi của mình. Quý Liên Hoắc sa sút tinh thần một thời gian dài, giống như bị bệnh, những thứ bị đè nén trong lòng dường như đang tác oai tác quái, mỗi ngày đều đang không ngừng khuếch đại. Nhưng có vẻ như không còn cách nào khác ngoài việc ngăn chặn nó. ××× Trung Thu đến rất nhanh, nhà họ Lãnh lại mời cả ba người đến chơi. Quý Đại Bảo tắm rửa mặc quần áo từ rất sớm, trên đầu chỉ có một chút tóc mà cứ chải đi chải lại, khi đến nhà họ Lãnh thì chạy thẳng đến chỗ cụ Lãnh, ngọt ngào gọi "ông cố", chớp đôi mắt to của mình, khiến ông lão yêu thương không để đâu cho hết. Cụ Lãnh vui vẻ bế Quý Đại Bảo lên lầu hai, Vương Chiêu Mưu và Quý Liên Hoắc cũng đi theo cụ Lãnh. Một diện tích lớn ở tầng hai đã được cải tạo thành sân chơi trẻ em, không chỉ có cầu trượt trong nhà, nhà banh, mà còn có nhiều loại đồ chơi giải trí dành cho trẻ em, chỉ tính riêng thú nhồi bông cũng chất lên như một ngọn núi nhỏ, Quý Đại Bảo chỉ biết trợn mắt mà nhìn. Mặc dù biết mình phải bình tĩnh, nhưng dường như không thể kìm nén được bản tính trẻ con, Quý Đại Bảo nóng lòng nhảy lên ngồi trên thú nhún, bên cạnh đó là một chiếc lọ lớn hình con heo đựng vàng, bên trong đựng đầy tiền xu trò chơi. Quý Đại Bảo ôm cái lọ lớn, thả những đồng xu trò chơi, một tay phấn khích cầm quai thú nhún, vừa đúng lúc tiếng nhạc vang lên, thú nhún cũng bắt đầu lắc lư vui vẻ. "Ba của ba thì gọi là gì ~" "Liên Hoắc, cô cũng có quà tặng cho con." Lãnh Uyển Âm đang đợi ở bên ngoài, thấy Quý Liên Hoắc tới, liền dẫn hai người ra ngoài với ánh mắt yêu thương. Đến bãi đậu xe của dinh thự, Lãnh Uyển Âm mỉm cười bí ẩn, nhìn Quý Liên Hoắc rồi rồi ấn nút gara bên cạnh. "Con muốn chiếc xe tốt nhất thế giới, cô đã tham khảo ý kiến của nhiều người, thấy rằng mỗi người một ý, vì vậy cô đã mua tất cả những chiếc xe này." Cửa gara mở ra, Vương Chiêu Mưu nhìn những chiếc xe đó, nhẹ nhàng hít một hơi thật sâu. "Đây là Ferrari Enzo, điểm nổi bật nhất của nó là thân xe bằng sợi carbon, bạn bè cô nói nó mang đến sự thoải mái và điểm tựa tốt nhất." Lãnh Uyển Âm nghiêm túc giải thích cho Quý Liên Hoắc. Quý Liên Hoắc nhìn chiếc xe trước mặt, không có khái niệm gì, thừa lúc Lãnh Uyển Âm không để ý, cậu quay đầu lại nhìn Vương Chiêu Mưu với ánh mắt thận trọng dò hỏi. Vương Chiêu Mưu mỉm cười, không nói gì. "Còn cái này là Bentley Azure." Lãnh Uyển Âm đứng trước một chiếc xe khác: "Nội thất của nó là tốt nhất, tất cả đều được làm thủ công, kết hợp hoàn hảo, con nhìn vào vô lăng của nó đi, thiết kế rất độc đáo." Quý Liên Hoắc không biểu lộ cảm xúc gì, chỉ cảm thấy không có thứ nào tốt bằng thứ anh Chiêu Mưu cho mình. Thấy Quý Liên Hoắc như vậy, Lãnh Uyển Âm chỉ đơn giản đưa cậu đến trước chiếc xe cuối cùng. "Chiếc xe này, cứ mười người thì có tám người nói đây là chiếc xe tốt nhất thế giới." Lãnh Uyển Âm trịnh trọng giới thiệu: "Mặc dù vẻ ngoài của nó có thể không phù hợp với quan niệm thời trang ngày nay, nhưng đây chính là một chiếc Rolls-Royce Silver Ghost!" Quý Liên Hoắc chưa từng nghe đến cái tên này, nhìn Lãnh Uyển Âm một cách thờ ơ. Lãnh Uyển Âm hít một hơi thật sâu, cảm thấy mình thật giống một nhân viên bán xe: "Điểm tuyệt vời của chiếc xe này là nó không phát ra tiếng động khi lái, chỉ còn chưa đến mười chiếc như vậy trên thế giới!" Vương Chiêu Mưu nhìn chiếc Silver Ghost trị giá 1,5 tỷ trong tương lai, tiến lại gần ngắm nghía cẩn thận. "Chiêu Mưu, cậu hiểu về xe phải không?" Lãnh Uyển Âm bất lực với Quý Liên Hoắc, đành nói: "Cậu thấy chiếc xe này thế nào." Vương Chiêu Mưu tiến lên, nhìn vỏ ngoài màu bạc của Silver Ghost, giơ tay vuốt ve. "Tất cả đều được làm thủ công, vật liệu sử dụng đều đạt chuẩn hàng không..." Anh tổng kết: "Đây là chiếc xe tốt nhất thế giới." Lãnh Uyển Âm nhìn thấy mắt Quý Liên Hoắc dần sáng lên, trong lòng cảm thấy rất hài lòng. "Liên Hoắc, đây là chìa khóa xe." Lãnh Uyển Âm vui vẻ đưa chìa khóa cho Quý Liên Hoắc, thấy cậu nghiêm túc tiếp nhận thì càng vui mừng hơn. Xét đến nhiều yếu tố, cụ Lãnh đã sắp xếp cho Lãnh Tu Minh đi công tác xa, bữa cơm Trung Thu diễn ra trong không khí hòa thuận. Mọi người ngồi trong đình, ngắm trăng và uống trà, Quý Liên Hoắc nhìn người bên cạnh, cũng không khỏi mỉm cười. Cụ Lãnh quan sát Quý Liên Hoắc từ xa, thấy cháu mình gầy hơn lúc mới gặp, rồi thấy ánh mắt của cậu khi nhìn Vương Chiêu Mưu, trong lòng cũng đã có kết luận. Vừa xong tiệc Trung Thu, Quý Liên Hoắc đã lái chiếc Silver Ghost đi. Vương Chiêu Mưu bế Quý Đại Bảo chơi mệt ngủ thiếp đi, ngồi trên ghế phụ, lặng lẽ tận hưởng chiếc xe 1,5 tỷ. Đến khi anh có 1,5 tỷ trong tay, chiếc xe này đã được đưa vào bảo tàng RollsRoyce, trở thành một báu vật mà không có số tiền nào có thể mua được, không ngờ rằng vì một câu của Quý Liên Hoắc mà Lãnh Uyển Âm thực sự mua được cho cậu. Quý Liên Hoắc không lái xe đến biệt thự mà lái đến gara chuyên dụng nơi Vương Chiêu Mưu cất giữ xe hơi. Bảo vệ nhìn thấy đúng là sếp Vương liền thuần thục mở cửa gara cho xe vào. Vương Chiêu Mưu nhìn Quý Liên Hoắc đậu xe, bế Quý Đại Bảo ra ghế sau, cẩn thận đưa chìa khóa xe cho anh. "Anh Chiêu Mưu, em muốn tặng chiếc xe này cho anh." "Cậu biết giá trị của chiếc xe này không?" Vương Chiêu Mưu nhìn chìa khóa xe trong tay Quý Liên Hoắc, ngẩng đầu lên hỏi. "Em biết, em nghe anh Chiêu Mưu nói rồi." Quý Liên Hoắc nở nụ cười. "Nhưng em muốn tặng nó cho anh." Vương Chiêu Mưu cúi xuống nhìn chìa khóa xe, chiếc Silver Ghost này chính là giấc mơ của mọi người yêu xe, nhưng nó cũng là quà của nhà họ Lãnh tặng Quý Liên Hoắc. Vừa quay đi Quý Liên Hoắc đã tặng lại cho anh, có vẻ hơi giống nuôi ong tay áo. "Nếu anh Chiêu Mưu không cần, em sẽ lái nó ra ngoài chỗ đất hoang, đốt nó." Quý Liên Hoắc nghiêm túc nói: "Những thứ mà anh không muốn thì em không muốn, nhưng nếu nó là thứ tốt nhất trên đời, thì không thể rơi vào tay người khác được." Vương Chiêu Mưu nhìn Quý Liên Hoắc, biết rằng cậu nói nghiêm túc. "Cảm ơn." Vương Chiêu Mưu nhận lấy chìa khóa trong tay Quý Liên Hoắc. Thiếu niên đột nhiên như nhẹ nhõm hẳn, nghiêng đầu tựa vào vai Vương Chiêu Mưu, tiến lại gần từng chút một, len lén ngửi mùi hương trên người anh. "Chiêu Chiêu, em không biết mình bị sao nữa." Quý Liên Hoắc liếc nhìn Quý Đại Bảo đang ngủ say sưa, khẽ nói: "Tim em đau lắm." Vương Chiêu Mưu hơi nghiêng đầu, có thể thấy đầu thiếu niên trên vai mình, tóc cậu đã mọc nhiều, chạm vào hơi cứng. "Tôi biết." Vương Chiêu Mưu dịu giọng nói. Quý Liên Hoắc thấy mũi cay cay. Anh không biết.