Lão Nạp Phải Hoàn Tục

Chương 83: Phân Thắng Bại



Phương Chính đặt bút lông trong tay xuống. Hắn cũng không biết mình đã viết như thế nào, nhưng hắn đã viết xong, chuyện còn lại cũng không mấy liên quan đến hắn nữa. Thắng hay thua cũng không còn quá quan trọng. Phương Chính niệm một câu Phật hiệu, rồi thừa dịp không ai chú ý đến mình, sải bước đi về phía chùa, tiện tay đóng sập cánh cổng sắt lớn lại. Phật Đường còn chưa kịp quét dọn cho sạch sẽ đây, công việc đã bị chậm trễ quá nhiều rồi!

Tiếng niệm Phật hiệu của Phương Chính khiến mấy người đang thất thần chợt bừng tỉnh lại. Nhưng đợi đến lúc họ hoàn hồn, thì lại phát hiện, Phương Chính đã không còn ở đó!

Người đã đi, bút còn lưu lại, và chữ cũng còn lưu lại!

Mấy người nhìn nhau, trong mắt ai cũng ngập tràn vẻ kinh ngạc tột độ!

Lúc Âu Dương Hoa Nhĩ viết chữ, họ cũng đã từng xem qua. Cái cảnh tượng cuồng phong cuốn cỏ cây bay loạn kia đã đủ khiến họ phải kinh tâm động phách rồi. Nhưng khi Phương Chính viết chữ, những gì hiện ra lại là cả một bức tranh sống động!

Bài thơ đã thể hiện một cách hoàn mỹ cái vận vị ẩn chứa bên trong từng câu chữ. Cảm giác này không giống như đang xem người ta viết chữ, mà là đang thưởng thức một thước phim điện ảnh vô cùng chấn động! Mà sau niềm vui sướng, hưng phấn tột cùng ấy, chính là sự thẫn thờ, ngây ngẩn đến vô tận!

Bàn Tử, Hầu Tử không hiểu gì về thư pháp, không thể nói rõ được những tầng ý nghĩa hàm chứa trong đó, nhưng theo bản năng họ vẫn cảm thấy, cảm giác mà Phương Chính mang lại cho họ còn tuyệt vời hơn nhiều!

Ngô Trường Hỉ và Tỉnh Nghiên thì lại là người am hiểu thư pháp. Hai người nhìn nhau, Ngô Trường Hỉ bất giác mỉm cười. Tỉnh Nghiên thì khó khăn nuốt một ngụm nước bọt, nghĩ lại những lời mình vừa mới nói với Phương Chính lúc nãy, khuôn mặt bất giác đỏ bừng lên, chỉ cảm thấy xấu hổ vô cùng! Chưa cần xem chữ, cô cũng biết, ý cảnh trong thư pháp của Phương Chính đã cao hơn Âu Dương Hoa Nhĩ không chỉ một bậc! Chỉ có điều, Tỉnh Nghiên không vội vàng đưa ra bất kỳ lời khen ngợi nào, tất cả vẫn phải chờ xem kết quả cuối cùng.

Ngô Trường Hỉ và Tỉnh Nghiên vẫn không nén được lòng hiếu kỳ, liếc nhìn qua tác phẩm của Phương Chính. Sau đó, ánh mắt hai người đồng thời mở lớn đến cực điểm, hồi lâu sau vẫn không cách nào tự kiềm chế được cảm xúc!

Bàn Tử và Hầu Tử thấy vậy, cũng tò mò lại gần. Sau khi nhìn lướt qua, cả hai cũng theo đó mà thất thần. Họ tuy không hiểu thư pháp, nhưng những con chữ này, họ vẫn có thể nhìn ra được, chúng tuyệt đẹp! Khí phách! Trang nghiêm! Nét chữ như Rồng bay như Phật hiện, trong sự hùng hồn đại khí lại ẩn chứa tấm lòng đại lượng và vị tha, nhưng đồng thời cũng ngầm chứa đựng sự sắc bén, phảng phất như đang muốn nói rằng: Phật gia tuy từ bi, nhưng không thể khinh nhờn!

Mấy người bên này lại một lần nữa hóa đá.

Còn ở bên kia, đám đông vẫn đang vây quanh Âu Dương Hoa Nhĩ, những lời tán dương ca tụng không ngớt. Âu Dương Hoa Nhĩ vô cùng hài lòng với cảnh tượng trước mắt. Mặc dù ông ta biết rằng như thế này sẽ dễ khiến mình trở nên tự mãn, nhưng chẳng có ai lại có thể ngăn cản được sự tấn công của những "viên đạn bọc đường" này, cũng chẳng có ai lại không thích nghe những lời khen ngợi cả. Quan trọng nhất, chính là Âu Dương Hoa Nhĩ vốn vô cùng tự phụ, ông ta cho rằng bản thân hoàn toàn xứng đáng với những lời tán dương đó!

Âu Dương Phong Hoa ôm lấy cánh tay Âu Dương Hoa Nhĩ, vẻ mặt đầy đắc ý, kiêu hãnh, ánh mắt nhìn cha mình tràn ngập niềm ngưỡng mộ.

Bà Thôi Cẩm thì mỉm cười ý nhị, rất có phong thái của một tiểu thư khuê các, vừa chuyện trò với mọi người xung quanh.

Giang Tùng Vân, Tôn Quán Anh cũng ở trong đó. Mấy người trò chuyện với nhau vô cùng vui vẻ. Còn về phần Phương Chính, sớm đã bị họ quên lãng mất rồi.

Đúng lúc này, Thái Phương đã phỏng vấn xong Tôn Quán Anh, định bụng sang xem tình hình bên phía Phương Chính thế nào, kết quả...

"Tiểu hòa thượng không có ở đây!"

"Hả?"

"Cái gì?"

"Chạy rồi sao?!"

Trong nháy mắt đó, trong đầu mọi người theo bản năng đều lóe lên cùng một ý nghĩ này, rồi đồng thanh kêu lên.

"Tiểu hòa thượng này cũng quá không có can đảm đi, vậy mà lại bỏ chạy như thế này ư?"

"Chỉ có vậy mà cũng muốn giả làm đại sư à?"

"Ha ha... Tôi đã nói rồi mà, cậu ta khẳng định sẽ từ bỏ, bây giờ thì ứng nghiệm rồi nhé!"

Âu Dương Hoa Nhĩ thấy vậy, hừ lạnh một tiếng, nói:

"Không biết tự lượng sức mình, thật đúng là xấu mặt hổ danh!"

Âu Dương Phong Hoa cũng bĩu môi:

"Vị hòa thượng này, thật đúng là... Vừa mới nói năng thản nhiên như vậy, kết quả vẫn là bỏ chạy."

"Đây gọi là miệng lưỡi trơn tru đấy. Sau này con tìm bạn trai tuyệt đối đừng có tìm cái loại chỉ được cái miệng ba hoa này, có biết không?" Âu Dương Hoa Nhĩ nói.

Mặt Âu Dương Phong Hoa đỏ bừng lên, làm nũng:

"Ba xấu quá, con còn nhỏ mà..."

"Chạy ư? Sao có thể dễ dàng như vậy được? Tôi đi bắt cậu ta ra đây!" Người đàn ông mặt bánh chưng nói xong, lập tức chạy tới đập mạnh vào cánh cổng lớn của chùa, tiếng "ầm ầm" vang lên!

Tiếng động mạnh này đã đánh thức bốn người đang đứng xem chữ.

"Anh làm cái gì đấy?!" Bàn Tử tức giận gầm lên một tiếng, lập tức lao tới kéo người đàn ông mặt bánh chưng xuống.

Người đàn ông mặt bánh chưng vừa định nổi xung, nhưng lại thấy Bàn Tử vai hùm lưng gấu, bộ dạng mắt trợn trừng, lập tức thấy yếu thế đi mấy phần, nhưng vẫn cố sống cố chết giữ chút sĩ diện, nói:

"Cậu làm gì? Gã hòa thượng kia bỏ chạy không chịu thi đấu! Tôi gọi cậu ta ra thì có làm sao?"

"Con mắt chó nào của anh nhìn thấy đại sư bỏ chạy hả? Đại sư đã viết chữ xong rồi, anh mù rồi hay sao?" Bàn Tử gào lên.

"Cái gì? Tiểu hòa thượng đã viết xong rồi ư?" Đám đông ngạc nhiên.

Người đàn ông mặt bánh chưng cũng ngơ ngác. Gã thấy Phương Chính biến mất, theo bản năng cho rằng Phương Chính đã bỏ chạy, căn bản không thèm để ý đến việc xem chữ của Phương Chính. Kết quả, người ta đã viết xong từ đời nào rồi. Thế này thì đúng là có chút mất mặt thật.

Nhưng người đàn ông mặt bánh chưng vẫn không phục, nói:

"Tốt thôi, để tôi đi xem xem vị tiểu hòa thượng này viết ra được mấy chữ gà bới giun bò vớ va vớ vẩn gì!"

Bên kia, Âu Dương Hoa Nhĩ cũng nghe thấy những lời nói ở đây, nhưng vẫn không hề có ý định đi qua xem xét, trong ánh mắt lộ rõ vẻ khinh thường sâu sắc, thản nhiên nói:

"Một màn kịch nháo nhào cuối cùng cũng phải kết thúc rồi."

Giang Tùng Vân và Tôn Quán Anh nhìn nhau. Giang Tùng Vân nói:

"Tiểu hòa thượng đã viết xong, vậy tôi cũng xin tuyên bố kết quả, trận này..."

"Tuyên bố ư? Giang Tùng Vân, anh còn biết xấu hổ hay không hả? Chữ của đại sư anh còn chưa thèm nhìn qua một cái, mà đã muốn tuyên bố kết quả rồi sao?" Ngô Trường Hỉ trực tiếp chỉ thẳng vào mặt Giang Tùng Vân mà quát.

"Chữ này thì có gì đáng xem chứ? Loại người đến một sợi lông bút còn chưa từng dùng qua, thì có thể viết ra được chữ tốt đến mức nào? Ngô Trường Hỉ, cậu cũng đừng ôm chút hy vọng cuối cùng nữa làm gì. Lần này, cậu thua chắc rồi." Người đàn ông mặt bánh chưng khinh bỉ nói.

"Thua ư? Tôi mà lại sợ thua sao? Giang Tùng Vân, tôi có mất mặt hay không thì tôi không biết, nhưng nếu anh cứ làm loạn như thế này, có tin ngày mai tôi sẽ trực tiếp thuật lại toàn bộ mọi chuyện ở đây cho các tòa báo lớn trên cả nước không! Đến lúc đó, cứ chờ xem, rốt cuộc là ai mới là người mất mặt!" Ngô Trường Hỉ gằn giọng.

Giang Tùng Vân mặt mày tức giận, nói:

"Tốt! Ngô Trường Hỉ, tôi sẽ lập tức xem chữ của tên tiểu hòa thượng này, để cho cậu thua một cách tâm phục khẩu phục!"

Nói xong, Giang Tùng Vân tiến lên, cúi đầu xem xét. Ầm!

Giang Tùng Vân chỉ cảm thấy trong đầu mình trống rỗng, phảng phất như thấy được có Phật đang viết chữ trên bầu trời! Từng nét bút, từng nét họa, tựa như thần long đang múa lượn giữa không trung! Cảnh tượng mà đám người Hầu Tử đã nhìn thấy trước đó lại một lần nữa hiện ra một cách hoàn mỹ trong đầu ông ta… Chữ viết hoàn mỹ đến nhường này, đây là lần đầu tiên trong đời ông ta được nhìn thấy! Đôi mắt ông ta lập tức đỏ hoe lên một cách không tự chủ...

"Ha ha... Chữ của hòa thượng này xấu đến mức nào vậy? Xấu đến nỗi làm cho Giang hội trưởng phải khóc luôn kìa." Người đàn ông mặt bánh chưng cười như điên dại.

"Để tôi cũng đến xem thử." Tôn Quán Anh vừa nói vừa đi tới, cúi đầu xuống... cũng khóc...

"Tình huống gì thế này? Sao lại thêm một người nữa khóc rồi?" Đám đông không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Tống Nhị Cẩu cũng đi lên, cúi đầu nhìn một chút, rồi "oa" một tiếng kêu lên, giật mình một cái, nhảy lùi lại phía sau rồi đặt phịch mông ngồi xuống đất. Sau đó, y xoay người nằm rạp xuống, dập đầu lạy lia lịa:

"Con xin bái kiến Phật Tổ! Xin Phật Tổ chớ trách..."

"Giả thần giả quỷ! Trong cái thôn này không có lấy một người nào ra hồn cả hay sao?" Âu Dương Hoa Nhĩ nhìn thấy hành động quá lố của Tống Nhị Cẩu, tức giận không sao kiềm chế được, nói. Ông ta tiến lên một bước, một tay trực tiếp đặt lên trên bức thư pháp của Phương Chính, định bụng nhấc nó lên xem thử!

Kết quả, ngay khoảnh khắc ánh mắt ông ta hạ xuống, đôi mắt Âu Dương Hoa Nhĩ lập tức trợn trừng lên! Cảnh tượng hào hùng, khí phách kinh người lại một lần nữa hiện ra. Rốt cuộc phải cần đến ý cảnh như thế nào mới có thể viết ra được những con chữ hùng hồn đại khí đến nhường này chứ?


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com