Lão Nạp Phải Hoàn Tục

Chương 84: Thắng Thua



Ngẫm lại chữ của bản thân, rồi nhìn lại những con chữ trước mắt, Âu Dương Hoa Nhĩ đột nhiên phát hiện, mấy chục năm cuộc đời này của ông ta tựa như đã sống phí hoài! Chữ của ông ta, vốn được xem là rồng bay phượng múa, bây giờ xem ra, chẳng qua cũng chỉ là cỏ dại! Không bằng một góc, không đáng một đồng! Những con chữ trước mắt này, mới thực sự là thư pháp chân chính! Một chữ tựa rồng bay, hai chữ đáng giá ngàn vàng!

Âu Dương Hoa Nhĩ cũng sững sờ ngay tại chỗ. Lúc này, đám đông đều vô cùng hiếu kỳ, rốt cuộc là chữ của vị tiểu hòa thượng này xấu đến mức nào mà lại có thể khiến cho Âu Dương Hoa Nhĩ phải có phản ứng như thế?

Tất cả mọi người đều xúm lại để xem cho rõ ngọn ngành, sau đó cả đám đều như bị sét đánh ngang tai... Đây là chữ do người viết ra hay sao?

Mà đúng lúc này, Phương Chính vừa vặn làm xong xuôi chút việc cuối cùng trong chùa, lau vội mồ hôi trên trán, lẩm bẩm:

"Mặc dù rất nhàm chán, nhưng những việc này đều đã quen tay rồi, không làm xong cũng giống như lúc trước trốn học vậy, trong lòng cứ thấy bất an... Lúc này thì tốt rồi, lại có thể an tâm vui sống thêm một ngày."

Khi đang nói chuyện, cổng lớn lại bị gõ vang.

Phương Chính lập tức thấy bực bội. Đây là định náo loạn kiểu gì nữa đây? Cuộc so tài cũng đã được dựng lên, chữ cũng đã viết xong rồi, còn tới gõ cửa làm gì nữa? Một đám người kéo tới, đến một nén nhang cũng không chịu thắp lên, chỉ biết kêu la inh ỏi, một chút tố chất văn minh cũng không có!

Phương Chính mở tung cổng lớn ra, chỉ thấy bên ngoài, một đám người mắt đỏ hoe đang nhìn hắn chằm chằm.

Phương Chính thoạt đầu có chút sững sờ, sau đó hít một hơi thật sâu, nói:

"A Di Đà Phật, các vị thí chủ, các vị đây là muốn làm gì?"

"Tiểu hòa thượng, những con chữ kia thật sự là do cậu viết sao?" Âu Dương Hoa Nhĩ lên tiếng hỏi đầu tiên.

Phương Chính nhướng mày:

"Chính là do bần tăng viết, thế nào? Thí chủ có điều gì nghi vấn ư? Bần tăng đã sớm nói rồi, bần tăng không biết viết chữ, chữ viết ra cũng khó lòng đăng đại nhã chi đường."

Phụt... phụt... phụt...

Nghe Phương Chính nói vậy, không ít người suýt chút nữa thì phun máu ngay tại chỗ!

Những người đến đây hôm nay, cơ bản đều là hội viên của hiệp hội thư pháp, trong số này có ai mà không có chút tài năng thư pháp chứ? Chữ viết xong, mang đi đổi lấy một số tiền lớn thì khó nói, nhưng muốn đổi lấy một ngụm rượu để uống thì vẫn không thành vấn đề. Đây cũng là chuyện mà họ đắc ý nhất...

Nhưng chữ của họ mà so với chữ của Phương Chính, thì đơn giản là đến phân cũng không bằng! Vậy mà những con chữ được họ tôn thờ như thần thánh này, trong mắt Phương Chính lại chỉ là đồ bỏ đi! Thế thì chữ họ viết ra đáng giá cái gì đây? Đến đồ bỏ đi cũng không bằng ư?

Cú tát này vào mặt quá đau đi!

Nghĩ lại bộ dạng dương dương tự đắc của bản thân ngày xưa, rồi ngẫm lại đủ các loại dáng vẻ xem thường Phương Chính trước đó, lại ngẫm đến cả những lời châm chọc khiêu khích mới đây thôi, từng người một mặt mày đỏ bừng, chỉ hận không tìm được một cái lỗ nào để chui xuống cho đỡ xấu hổ... Quá mất mặt! Quá đau đớn!

Âu Dương Hoa Nhĩ trừng lớn mắt nhìn Phương Chính chằm chằm. Phương Chính thì tỏ vẻ mặt không sao hiểu nổi, thầm nghĩ: "Lão già này sẽ không phải là thích đàn ông đấy chứ? Hệ thống, nếu như ta bị như thế, cũng không tính là phá giới đâu nhỉ?"

Hệ thống đáp lại một cách vô cùng nghiêm túc: "Tính!"

Phương Chính lập tức bó tay toàn tập, lại thầm nghĩ: "Vậy mà cũng tính sao? Được rồi, xem ra hôm nay bần tăng phải sát sinh rồi..."

"Tôi không tin!" Đúng lúc này, người đàn ông mặt bánh chưng đột nhiên gào lên.

"Anh không tin ư?" Hầu Tử nổi giận, trực tiếp túm lấy vạt áo của người đàn ông mặt bánh chưng, quát: "Anh lặp lại lần nữa xem nào?"

Răng rắc!

Đèn flash lóe sáng. Hầu Tử nhìn qua, chỉ thấy Trần Tĩnh đang buông máy ảnh xuống, nói giọng đầy mỉa mai, châm chọc:

"Không hổ danh là hòa thượng chốn rừng núi, lúc viết chữ cũng chẳng có ai nhìn thấy. Trời mới biết có phải các cậu thừa dịp mọi người không chú ý, rồi cầm ra một bức thư pháp đã sớm chuẩn bị sẵn từ trước hay không. Không cho người ta nói lý lẽ, vừa định nói là đã muốn động võ ngay rồi ư? Thật đúng là ngang ngược!"

Hầu Tử nổi giận, chỉ vào mặt Trần Tĩnh nói:

"Thằng nhãi ranh nhà anh liệu mà ăn nói cho cẩn thận một chút!"

"Tôi rất cẩn thận, không cần cậu phải nhắc nhở." Trần Tĩnh hừ một tiếng, đáp.

Ngô Trường Hỉ tức giận nói:

"Trần Tĩnh, cậu đừng có mà nói năng lung tung! Chúng tôi đã sớm chuẩn bị ư? Đề thi là do hội trưởng Giang Tùng Vân tự mình đưa ra, chúng tôi làm sao có thể chuẩn bị từ sớm được? Nếu đã chuẩn bị từ sớm, chẳng phải là nói hội trưởng Giang Tùng Vân cũng thông đồng với chúng tôi hay sao?"

Giang Tùng Vân nghe xong, sắc mặt già nua sa sầm lại, xanh xám một mảng.

Trần Tĩnh thấy vậy, mỉm cười, kết quả lại động đến vết thương, đau đến nhe răng nhếch miệng, nói:

"Giang hội trưởng đương nhiên sẽ không thông đồng một giuộc với tên hòa thượng sơn cước này rồi. Nhưng trên thế giới này có một thứ gọi là vận may! Bài "Niệm Nô Kiều, Hoài Cổ Xích Bích" này quá nổi tiếng, các cậu có sẵn một bức thư pháp do chuyên gia viết từ trước, cũng không phải là không có khả năng."

"Cậu…" Ngô Trường Hỉ tức đến gần chết.

Phương Chính thấy vậy, cũng nhíu mày. Gã Trần Tĩnh này ngay từ lúc đầu đã muốn gây sự, bị đánh cho một trận mà vẫn không biết chừa, quả thực quá đáng ghét!

Nhưng Giang Tùng Vân lại khẽ thở phào một hơi, nói:

"Mặc dù lời Tiểu Trần nói có chút quá đáng, nhưng cũng không phải là không có lý..."

"Giang Tùng Vân, anh còn muốn giữ chút thể diện nữa không hả?" Ngô Trường Hỉ tức giận quát.

Giang Tùng Vân nói:

"Ngô Trường Hỉ, cậu liệu mà ăn nói cho cẩn thận một chút. Mặc dù xác suất mà Trần Tĩnh nói là rất thấp, nhưng cũng không thể hoàn toàn loại trừ được! Cũng chỉ có mấy người các cậu nhìn thấy tiểu hòa thượng viết chữ, mà các cậu lại đều có quan hệ với tiểu hòa thượng, lời các cậu nói, làm sao để chúng tôi có thể tin phục được? Trừ phi, tiểu hòa thượng lại viết thêm một bộ nữa. Nếu như chữ viết không quá chênh lệch, tôi tự nhiên sẽ không còn gì để nói."

"Bọn họ nói, anh không tin, vậy tôi nói thì sao?" Đúng lúc này, Tỉnh Nghiên lên tiếng.

"Tỉnh Nghiên, cô…" Trần Tĩnh thấy Tỉnh Nghiên đứng ra nói giúp Phương Chính, lập tức thấy sốt ruột.

Tỉnh Nghiên đến liếc mắt nhìn Trần Tĩnh một cái cũng không thèm, nói:

"Việc gì phải phiền phức như vậy? Đại sư là người ngoài cõi trần, nơi đây lại là chùa chiền, không thích hợp để la lối om sòm. Trận so tài vừa rồi, đại sư vốn đã không muốn tham gia, là các anh nhất định muốn ép buộc đại sư. Bây giờ lại còn muốn đại sư phải viết lại một lần nữa ư? Chẳng phải là quá không tôn trọng người khác rồi sao? Các anh muốn bằng chứng chứ gì? Máy quay phim ở đây, toàn bộ quá trình, người thợ quay phim của tôi đều đã ghi lại cả rồi. Các anh muốn xem, đều có thể xem một cách rõ ràng!"

Lời này vừa nói ra, Trần Tĩnh lập tức sợ đến tái cả mặt mày. Ngay từ đầu anh ta đã cảm thấy Tỉnh Nghiên có điểm gì đó kỳ lạ, vậy mà lại chủ động mài mực cho tên tiểu hòa thượng này! Bây giờ Tỉnh Nghiên lại còn đứng ra giải vây giúp tiểu hòa thượng nữa, trong lòng anh ta lại càng dâng lên nỗi ghen tuông tột độ.

Anh ta cố tình gây khó dễ cho Phương Chính, là bởi vì Phương Chính đã thả sói cắn mình, khiến anh ta mất hết mặt mũi ngay trước Tỉnh Nghiên, nên muốn trả thù mà thôi. Kết quả hiện tại, lòng ghen tuông của anh ta đã vượt qua mọi giới hạn khác rồi...

"Để tôi xem một chút!" Đúng lúc này, Âu Dương Hoa Nhĩ lên tiếng. Đám người Giang Tùng Vân nhìn nhau, rồi cũng lập tức đi theo sau.

Video thì cũng chỉ là video, rất nhiều thứ không thể nào thể hiện ra hết được, nhất là cái khí thế và ý cảnh lúc Phương Chính viết chữ. Nhưng ít nhất, thứ này cũng đã xác nhận, những con chữ đó đúng là do chính tay Phương Chính viết ra!

Đám người đưa mắt nhìn nhau, không sao phản bác được nữa. Giang Tùng Vân mặt mày đỏ bừng, cú tát này vào mặt, đau thật!

Âu Dương Hoa Nhĩ nhìn Giang Tùng Vân, rồi lại nhìn Phương Chính, thấp giọng nói bên tai Giang Tùng Vân:

"Giang hội trưởng, chuyện này, tôi thấy..."

"Tôi hiểu rồi, yên tâm đi, tôi biết phải làm thế nào." Giang Tùng Vân không đợi Âu Dương Hoa Nhĩ nói xong, đã lập tức gật đầu.

"Giang hội trưởng, hiện tại có thể công bố kết quả được rồi chứ?" Ngô Trường Hỉ hỏi.

Giang Tùng Vân gật gật đầu, hít một hơi thật sâu, nói:

"Chữ của tiểu hòa thượng quả thực không tệ, rất có khí phách, rất có Phật tính, chữ như vẽ vậy, thực sự hiếm có, đúng là có phong thái của bậc đại sư."

Lời này vừa nói ra, Ngô Trường Hỉ, Bàn Tử, Hầu Tử đều vui mừng ra mặt. Phương Chính thì lại nhíu mày. Chữ của hắn thực sự tốt đến vậy sao? Tại sao chính hắn lại không biết nhỉ? So với Long Phật Văn Thư chân chính, chữ của hắn nhìn thế nào cũng chỉ giống như một đống phân ngựa mà thôi!


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com