Lão Nạp Phải Hoàn Tục

Chương 82-2: Chữ Của Đại Sư Như Tranh Vẽ



Tỉnh Nghiên khinh thường liếc Ngô Trường Hỉ một cái, sau đó nhìn Phương Chính với vẻ khiêu khích, nói:

"Tiểu hòa thượng, cậu có dám không?"

Trần Tĩnh nhìn thấy cảnh này, trong lòng cười thầm không ngớt: "Tỉnh Nghiên, làm cho thật gọn vào! Nếu tùy tiện khuấy động một chút, gã hòa thượng này chắc chắn sẽ thua không còn gì để nghi ngờ, ha ha... Đến lúc đó, đúng thật là một trò cười cho thiên hạ! Dám thả sói cắn tôi ư? Tôi sẽ cho cậu thân bại danh liệt!"

Giang Tùng Vân, bà Thôi Cẩm, Âu Dương Phong Hoa,… tất cả mọi người đều hồi hộp nhìn Phương Chính. Nhưng không một ai cho rằng Phương Chính sẽ đồng ý để Tỉnh Nghiên mài mực, dù sao việc này cũng quá mức trọng đại.

Vậy mà...

Phương Chính chắp tay trước ngực, cười nhạt một tiếng, nói:

"Vậy xin làm phiền nữ thí chủ."

Lời này vừa thốt ra, cả sân chùa lập tức xôn xao!

"Hòa thượng này điên rồi sao?"

"Chuyện này..."

Tỉnh Nghiên cũng ngẩn cả người. Cô bước ra, căn bản không hề có ý định giúp Phương Chính mài mực, chỉ là muốn nhân cơ hội này khiêu khích cậu ta một chút mà thôi. Dù có đánh chết cô cũng không tin Phương Chính lại dám để cho cô mài mực.

Kết quả, Phương Chính vậy mà lại đồng ý! Đồng ý một cách bất ngờ khiến cô trở tay không kịp!

Cô nào biết được, Phương Chính cũng chỉ là một lựa chọn bất đắc dĩ. Ngoài Tỉnh Nghiên ra, những người khác hoàn toàn chẳng giúp được gì. Cho nên hắn cũng chỉ có thể "còn nước còn tát", hơn nữa, Phương Chính cũng không cho rằng Tỉnh Nghiên sẽ công khai chơi xấu mình ngay trước mặt bao nhiêu người như vậy. Làm thế thì chẳng phải là Phương Chính mất mặt, mà chính là Tỉnh Nghiên tự bôi tro trát trấu vào mặt mình. Với tính tình tiểu thư kiêu kỳ của Tỉnh Nghiên, e rằng cô ta không nỡ vứt bỏ thể diện như thế.

Tỉnh Nghiên nhìn Phương Chính chằm chằm, thấy cậu ta thực sự bằng lòng để cho mình mài mực, lúc này mới khó chịu lườm Phương Chính một cái, rồi cúi đầu bắt đầu mài mực.

Nhỏ một chút nước, nhẹ nhàng đưa đẩy, thỏi mực trong tay cô xoay chuyển vô cùng khéo léo. Rất nhanh, nước đã trở nên đen nhánh...

Cùng lúc đó, ở một bên khác lại vang lên những tiếng kêu kinh ngạc không ngớt!

"Chữ tốt!"

"Âu Dương tiên sinh quả thực có một tay viết quá đẹp! Quá tuyệt vời!"

"Hoàn mỹ!"

"Tuyệt đẹp!"

Tỉnh Nghiên nhướng mày, theo bản năng nhìn sang. Chỉ thấy Âu Dương Hoa Nhĩ đã viết xong, đặt bút lông xuống. Giấy Tuyên Thành được Âu Dương Phong Hoa và bà Thôi Cẩm cẩn thận cầm lên, giơ cao cho mọi người cùng chiêm ngưỡng! Những con chữ phía trên tựa cuồng phong thổi loạn cỏ cây, lại mang trong mình một loại ý cảnh điên cuồng, phóng khoáng, hùng hồn đại khí, lại càng có thêm mấy phần nét xưa! Khiến cho người ta vừa nhìn vào, đã theo bản năng mà cảm nhận được hồn thơ, trong lòng dâng lên một niềm nhiệt huyết, một sự trông mong vô hạn đối với thời đại hào hùng xa xưa! Quả nhiên là một bức thư pháp tuyệt tác!

Giang Tùng Vân vỗ bàn đứng dậy, reo lên:

"Chữ tốt! Chữ tốt! Chữ tốt! Ha ha... Chúc mừng Âu Dương tiên sinh lại tiến thêm một bước dài trên con đường nghệ thuật. Tại đại hội thư pháp toàn quốc năm nay, ngài nhất định sẽ tỏa sáng rực rỡ!"

"Đa tạ lời khen của Giang hội trưởng." Âu Dương Hoa Nhĩ cũng không khách sáo, trực tiếp nhận lấy lời ca ngợi của Giang Tùng Vân. Hiển nhiên, đối với tác phẩm của mình, ông ta có sự tự tin tuyệt đối! Còn về phần Phương Chính ư? Từ đầu đến cuối, Âu Dương Hoa Nhĩ đến liếc mắt nhìn Phương Chính một cái cũng không thèm. Do tính cách cao ngạo, thực chất trong thâm tâm ông ta căn bản không hề xem Phương Chính là đối thủ cạnh tranh. Trận chiến này, ngay khoảnh khắc ông ta hoàn thành tác phẩm, ông ta đã tự tin tuyệt đối rằng mình đã thắng chắc!

Không chỉ Âu Dương Hoa Nhĩ, mà cả Giang Tùng Vân, Tôn Quán Anh, và đám người của hiệp hội thư pháp cũng đều cho là như vậy.

Nhưng có người lại không vui. Bàn Tử gầm lên:

"Tất cả im miệng lại cho tôi!"

"Vị bằng hữu này, cậu làm gì vậy?" Giang Tùng Vân mang theo vài phần không vui, hỏi.

Bàn Tử cười khẩy:

"Làm gì à? Vừa rồi không biết là ai đã nói, trong lúc thi đấu không được phép lớn tiếng ồn ào, làm ảnh hưởng đến tuyển thủ dự thi! Sao nào? Lời vừa nói ra khỏi miệng, lập tức biến thành rắm rồi nuốt lại được hay sao?"

Hầu Tử lập tức nói bổ sung:

"Quan trọng là cái rắm đã thả ra từ miệng mà vẫn có thể hút ngược trở vào được, đây mới thực sự là bản lĩnh! Bội phục, bội phục!"

Giang Tùng Vân lập tức mặt mày đỏ bừng. Vừa rồi chính ông ta là người mở miệng răn dạy, bây giờ lại bị người khác răn dạy ngược lại, lập tức im bặt, không sao phản bác được.

Lúc này, người đàn ông mặt bánh chưng nói:

"Thôi đi! Âu Dương tiên sinh viết chữ, đó là nghệ thuật! Gã hòa thượng này ngay cả bút lông còn không biết dùng, thì nói gì đến chuyện viết chữ? Có yên tĩnh hay không thì cũng có khác gì đâu? Chẳng lẽ các cậu nghĩ cậu ta vẫn còn có thể thắng được chắc?"

Lời này vừa nói ra, Hầu Tử và Bàn Tử rõ ràng có chút đuối lý. Họ cũng không cho rằng Phương Chính còn có cơ hội chiến thắng nữa.

Người đàn ông mặt bánh chưng thấy vậy, ngạo nghễ nói:

"Cho nên ấy à, nếu các cậu còn muốn giữ chút thể diện, thì mau bảo gã hòa thượng kia dừng tay nhận thua đi. Còn chưa viết chữ nào, thì cũng không tính là mất mặt..."

Bàn Tử và Hầu Tử không phục, nhưng lời của người kia nói ra dường như cũng rất có lý, khiến cả hai không biết nên phản bác thế nào cho phải.

Tỉnh Nghiên liếc nhìn qua, sau đó cũng khẽ lắc đầu. Cô càng thêm không coi trọng vị hòa thượng trước mắt này. Không nén được, cô hỏi một câu:

"Tiểu hòa thượng, chữ của Âu Dương tiên sinh rất có phong thái của bậc chuyên gia, nếu rèn luyện thêm mấy năm nữa, chắc chắn sẽ trở thành đại sư cấp quốc gia. Trận đấu này, cậu còn muốn đấu tiếp sao? Thứ lỗi cho tôi nói thẳng, cậu hoàn toàn không có hy vọng thắng lợi đâu... Hửm?!"

Lúc Tỉnh Nghiên nhìn về phía Phương Chính, cô lập tức ngây người ra. Chỉ thấy Phương Chính vốn dĩ đang ôn hòa nhìn mình, ánh mắt đột nhiên trở nên trong veo, không một gợn tạp niệm, giống như một hồ nước mùa thu phẳng lặng, thanh tịnh trong suốt! Kết hợp với bộ tăng y màu trắng tinh khôi kia, làn da trắng nõn, toàn thân tỏa ra một vầng hào quang thánh khiết. Xung quanh là khung cảnh tuyết trắng bao phủ, cả người cậu ta toát ra một loại khí tức thần thánh khó có thể lý giải!

Bên kia, người đàn ông mặt bánh chưng vẫn còn đang nhân cơ hội nịnh hót Âu Dương Hoa Nhĩ. Giang Tùng Vân thì đang kéo Tôn Quán Anh cùng nhau tán dương những con chữ của Âu Dương Hoa Nhĩ. Đám dân làng xem không hiểu gì, thấy tất cả mọi người đều đang chê cười Phương Chính, ai nấy đều cảm thấy khó chịu trong lòng. Bất kể nói thế nào, Phương Chính cũng là người nhà của họ! Thế là, không ít dân làng bắt đầu quay ra đấu khẩu với đám người của hiệp hội thư pháp, hai bên tranh cãi vô cùng náo nhiệt. Còn về sự biến hóa của Phương Chính, lại chẳng có một ai chú ý đến.

Cũng chỉ có Hầu Tử, Bàn Tử và Ngô Trường Hỉ từ đầu đến cuối vẫn luôn dõi mắt theo Phương Chính, mới phát hiện ra sự thay đổi của cậu ta. Thấy Phương Chính đột nhiên trở nên trong veo, thoát tục, trái tim ba người đồng thời nhảy lên một nhịp. Mặc dù không hiểu gì về thư pháp, nhưng cảm giác mà Phương Chính mang lại, khiến cho cả ba người họ lại dấy lên một tia hy vọng khó có thể lý giải!

Đúng lúc này, Phương Chính động. Bút lông hạ xuống, chấm vào nghiên mực do Tỉnh Nghiên vừa mài xong. Một khắc sau, bút hạ xuống giấy!

Trong nháy mắt đó, Hầu Tử, Bàn Tử, Ngô Trường Hỉ và cả Tỉnh Nghiên, phảng phất như thấy được một tia sét từ trên trời giáng xuống, "Ầm" một tiếng! Cảnh tượng trước mắt như vỡ tan ra...

Sông lớn chảy về Đông, sóng cuốn hết, những bậc phong lưu ngàn xưa...

Ầm ầm...

Không gian như nổ tung ra từng mảnh vụn. Nước sông Trường Giang cuồn cuộn như từ trên trời đổ xuống, xuyên qua cả đất trời. Trong tiếng nước sông réo rắt, họ lờ mờ nhìn thấy được thời kỳ hào kiệt Tam quốc năm xưa!

Lũy cũ ở phía tây, người đời truyền rằng, đó là Xích Bích của Chu lang thời Tam quốc.

Đá lởm chởm đâm vào không trung, sóng dữ vỗ bờ, cuộn lên ngàn đống tuyết!

...

Cảnh tượng trước mắt mấy người lại biến đổi một lần nữa. Bên bờ sông Trường Giang bỗng xuất hiện thêm một người, tay cầm quạt lông, đầu đội khăn xếp, anh tư hiên ngang, khí phách ngời ngời. Trong lúc nói cười, đá lởm chởm bay tứ tung, sóng lớn gầm thét, bọt nước tung lên như tuyết trắng sôi trào!

Đao thương xuất hiện, chiến thuyền hiện ra, hỏa tiễn bay rợp trời, nhuộm đỏ cả một vùng trời đất, đốt cháy cả dòng Trường Giang...

Tiếng lửa cháy đùng đoàng, tiếng la hét xung trận, tiếng binh khí va chạm vào nhau chan chát. Vô số bóng hình anh kiệt lần lượt hiện lên trước mắt! Mấy người chỉ cảm thấy toàn thân nhiệt huyết sôi trào, ánh mắt cũng bất giác đỏ bừng lên!

Nhưng cuối cùng, tất cả những cảnh tượng hào hùng, nhiệt huyết ấy đều bị tiếng nước sông Trường Giang ù ù bao phủ, rồi hóa thành hư vô, biến mất trong dòng sông dài của lịch sử.

Vậy mà những rung động, tiếc nuối, cảm thán trong lòng họ lại cứ mãi không tan, trong tim trào dâng muôn vàn chua xót, nhưng lại không cách nào bộc lộ ra được, không sao nói rõ thành lời! Lại càng có thêm một loại cảm giác mất mát, hụt hẫng khi phải chứng kiến những bậc anh hùng cái thế của thiên hạ cứ thế mà tiêu vong...

"A Di Đà Phật!"


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com