Lão Nạp Phải Hoàn Tục

Chương 74: Trái Đất Hình Tròn



Tống Nhị Cẩu nhìn, ngây người một lúc, rồi gãi gãi đầu nói:

"Không xa lắm đâu, đi bộ cũng chỉ hơn hai mươi phút là đến. Nhưng nếu phải vòng qua núi thì cũng mất hơn một giờ đồng hồ, đường núi lại khó đi nữa."

Âu Dương Phong Hoa nghe xong, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức xịu xuống:

"Ba ơi, thế thì... xa quá ạ? Trời ơi, con, con cảm thấy đi bộ lên đó chắc chết mất. Không đi có được không ba?"

"Kêu gào đòi đến là con, giờ nói không muốn đi cũng là con. Không được, hôm nay con bắt buộc phải đi." Âu Dương Hoa Nhĩ hừ một tiếng, nói.

Bà Thôi Cẩm, vợ của Âu Dương Hoa Nhĩ, cười nói:

"Con bé ngốc này, hôm nay là ngày ba con tỷ thí thư pháp với người ta, sao con có thể vắng mặt được chứ?"

"Thôi đi mẹ, có gì đáng xem đâu? Bàn về độ đẹp trai, vị hòa thượng kia làm sao sánh được với ba con. Còn bàn về tài năng thư pháp, chắc chắn cũng không bằng ba con nốt. Kết cục đã rõ rành rành như thế, có xem hay không thì cũng có khác gì nhau?" Âu Dương Phong Hoa tỏ vẻ xem thường, nói.

Tống Nhị Cẩu nghe vậy, bèn tiến lại gần hỏi:

"Các vị lên núi tìm Phương Chính để so tài thư pháp à?"

Âu Dương Phong Hoa đáp:

"Đúng thế, có vấn đề gì sao?"

"Không có vấn đề gì cả. Hóa ra là các vị đi tìm tên rùa đầu rụt cổ đó để dạy cho một bài học à? Vậy thì tôi sẽ chỉ cho các vị một con đường sáng. Đi về phía bên kia, lái xe khoảng một giờ là đến chân núi." Tống Nhị Cẩu chỉ tay về phía tây, nói.

"Ể? Chẳng phải lúc nãy anh vừa bảo đi về phía đông sao?" Âu Dương Phong Hoa kêu lên.

Tống Nhị Cẩu "hắc" một tiếng, cười nói:

"Ban nãy tôi còn tưởng các vị lên núi cầu Phật chứ. Cái thằng nhóc Phương Chính đó không phải người tốt lành gì, tôi chẳng ưa gì nó, nên mới cố tình chỉ sai đường cho các vị, để các vị đi một đoạn rồi biết khó mà lui. Còn nếu các vị tìm nó để gây sự, thì đương nhiên tôi phải chỉ đúng đường rồi."

Âu Dương Phong Hoa chớp chớp đôi mắt to tròn, hỏi:

"Phương Chính kia nhân phẩm tồi tệ đến vậy sao? Đến mức các anh đều không thích à?"

"Ha ha, đâu chỉ là tồi tệ không thôi! Cậu ta căn bản không ra cái thể thống gì! Trộm gà bắt chó, lừa đảo bịp bợm, có chuyện gì mà cậu ta chưa từng làm chứ? Tiếng xấu đồn xa cả cái vùng này rồi." Giọng Tống Nhị Cẩu rất lớn, mấy câu vừa rồi đều là cố ý hô to.

Dân làng đứng xem náo nhiệt xung quanh cũng đều nghe rõ mồn một. Thấy đoàn xe này đều là đến tìm Phương Chính gây chuyện, ban đầu khi nghe Tống Nhị Cẩu nói bậy, còn có người định đứng ra bênh vực. Nhưng đến lúc này, tất cả đều im re. Khi nhóm người của Giang Tùng Vân đi phía sau hỏi đường, họ cũng đều chỉ về hướng tây.

Ba người nói thì thành cọp. Mấy người nhà Âu Dương Hoa Nhĩ cũng tin là thật, thế là nhấn ga một mạch, chạy thẳng về phía tây.

Tống Nhị Cẩu tay ôm cây chổi lớn, chiếc mũ lưỡi trai đội lệch trên đầu, ngẩng mặt nhìn đoàn xe chạy ra khỏi thôn, lúc này mới "xì" một tiếng đầy khinh miệt, lẩm bẩm:

"Đồ bỏ đi, lại dám đến tìm Phương Chính của chúng tôi gây sự. Cứ chạy về phía tây đi, chạy cho các người chết mệt luôn nhé..."

"Lão Tống!" Đúng lúc này, Đỗ Mai gọi một tiếng. Tống Nhị Cẩu giật mình khẽ run, hỏi:

"Có việc gì thế?"

Đỗ Mai cười ha hả:

"Làm cho gọn gàng sạch sẽ vào nhé. Lát nữa tôi bảo Dương Hoa đi mua ít rượu ngon về, giữa trưa qua nhà chúng tôi ăn cơm."

"Được, tốt quá rồi! Chờ tôi quét xong đoạn đường này sẽ qua ngay." Nói rồi, Tống Nhị Cẩu lại vung cây chổi lên, tiếp tục công việc!

Những người khác nhìn thấy Tống Nhị Cẩu như vậy, ai nấy đều thầm gật gù. Kể từ lần lên núi ấy trở về, anh chàng này cứ như biến thành một con người khác hẳn: thường xuyên dậy sớm làm việc tốt, nhà ai có việc gì cần giúp, chỉ cần gọi một tiếng là có mặt ngay, giống như Lôi Phong sống lại vậy. Trước kia mọi người gọi anh ta là Tống Nhị Cẩu, bây giờ ai nhắc đến cũng đều gọi một tiếng "lão Tống" đầy tôn trọng.

Tống Nhị Cẩu cũng nhận ra sự thay đổi này. Trước kia, ánh mắt mọi người nhìn anh ta ít nhiều đều mang theo chút khinh thường, còn bây giờ, ai nhìn thấy anh ta cũng đều nở nụ cười vui vẻ từ tận đáy lòng. Gần như ngày nào cũng có người gọi anh ta sang nhà ăn cơm uống rượu. Ngay cả vợ anh ta cũng đối xử với anh ta nhiệt tình hơn hẳn, con cái trong nhà còn viết một bài văn với tựa đề: "Ba là thần tượng của con".

Chuyện này khiến Tống Nhị Cẩu vô cùng sung sướng. Sau khi phát hiện ra làm việc tốt có nhiều lợi ích đến vậy, anh ta càng trở nên tích cực hơn, thậm chí có chút "nghiện" làm việc tốt.

Người một lòng chăm chỉ, công việc tốt tự nhiên sẽ tìm đến cửa. Đi làm giúp người, lại thường xuyên nhận được quà biếu là rượu thuốc, chất lượng cuộc sống cũng theo đó mà cải thiện đáng kể. Cho nên, từ sâu trong đáy lòng, Tống Nhị Cẩu vô cùng biết ơn Phương Chính. Vị hòa thượng không chỉ giúp anh ta tránh được tai họa tù tội, mà còn giúp anh ta có cơ hội làm lại cuộc đời! Bởi vậy, vừa nghe thấy đám người Âu Dương Hoa Nhĩ muốn đến tìm Phương Chính gây chuyện, gã này chẳng thèm để ý trong xe các người có mỹ nữ hay không, cứ thế chỉ thẳng một đường về phía tây.

Trong xe của gia đình Âu Dương Hoa Nhĩ.

"Hoa Nhĩ, cuộc tỷ thí lần này, anh có nắm chắc phần thắng không đấy?" Bà Thôi Cẩm, vợ Âu Dương Hoa Nhĩ, lo lắng hỏi.

Âu Dương Hoa Nhĩ cười ha hả:

"Chỉ là một tiểu hòa thượng miệng còn hôi sữa mà thôi, thắng là chuyện tất nhiên. Quan trọng là phải thắng cho thật đẹp mắt. Thôi được rồi, hôm nay mọi người cứ thả lỏng tinh thần, xem như chúng ta đi du xuân một chuyến!"

"Đúng đúng đúng, du xuân!" Âu Dương Phong Hoa, con gái của Âu Dương Hoa Nhĩ, cười nói.

Bà Thôi Cẩm bất đắc dĩ lắc đầu:

"Mấy người các người thật là... Haizz, người ta cũng chỉ là một tiểu hòa thượng trong chùa, việc gì phải làm khó người ta như vậy chứ?"

Âu Dương Phong Hoa hừ một tiếng:

"Chuyện này cũng không thể trách ba được. Muốn trách thì phải trách cái tên Ngô Trường Hỉ kia! Còn cả vị tiểu hòa thượng đó nữa, muốn nổi danh đến phát điên rồi, lại còn làm ra mấy thứ đồ giả để lừa bịp người khác! Xem tuổi tác của vị hòa thượng kia, hình như cũng chẳng lớn hơn con là bao, cho dù có luyện chữ từ trong bụng mẹ, thì có thể có được mấy phần công lực chứ? Những con chữ viết trên tuyết kia con cũng đã xem qua rồi, cậu ta căn bản không thể nào viết ra được! Hôm nay chúng ta đến đây không phải để so tài, mà là để lật tẩy! Lật tẩy hàng giả, người người đều có trách nhiệm!"

"Được rồi, được rồi, mẹ chỉ nói có một câu, mà cái miệng nhỏ này của con lại líu lo mãi không thôi. Hoa Nhĩ, anh lái chậm một chút đi, đường nông thôn chật hẹp lắm." Bà Thôi Cẩm cười nói.

"Biết rồi. Một giờ lái xe, quả thực cũng không gần đâu." Âu Dương Hoa Nhĩ lẩm bẩm.

Mấy người Giang Tùng Vân đi phía sau cũng có chút ngơ ngác. Lúc này, họ đã bắt đầu thấy hối hận vì đã không đi cùng nhóm của hiệp hội thư pháp huyện Tùng Vũ...

Mà giờ khắc này, trên núi, người thợ quay phim của Tỉnh Nghiên đã chạy trở lại. Cuối cùng Tỉnh Nghiên cũng mặc vào một chiếc quần mới: quần da bó sát phối thêm lông chồn, trông càng thêm phần hoang dã, cá tính.

Tỉnh Nghiên hơi ngẩng đầu, cô không tin, lần này Phương Chính còn có thể cản được cô!

Phương Chính thấy vậy, cũng không ngăn cản nữa, cũng lười phải cản. Hắn xem đồng hồ, buổi sáng cũng sắp qua rồi, mà đám người Âu Dương Hoa Nhĩ vẫn chưa thấy đâu. Hắn đang suy nghĩ, có nên chuẩn bị nấu cơm trưa hay không.

Đang lẩm bẩm, thì Bàn Tử và Hầu Tử đã gánh nước chạy vọt lên. Hai người thở không ra hơi chạy vào phòng bếp, đổ nước vào vại, sau đó lại tất tả đi xuống.

Nhìn hai người gánh nước như bị ma đuổi, Tỉnh Nghiên lộ vẻ mặt không sao hiểu nổi, lẩm bẩm một câu:

"Chẳng lẽ hai người này bị điên rồi sao?"

Trần Tĩnh thì thấp giọng chửi thầm:

"Mệt chết hai thằng khốn các người đi!"

Đúng lúc này, Thái Phương đi tới, nói:

"Tỉnh Nghiên, sự tình có chút gì đó không ổn thì phải. Tính theo thời gian, đám người Âu Dương Hoa Nhĩ cũng nên đến nơi rồi chứ, tại sao vẫn chưa thấy đâu?"

"Tôi cũng đang thấy lạ đây. A? Có người đến rồi." Tỉnh Nghiên nhìn về phía xa, chỉ thấy một tốp người đang chạy về phía này, có vài người quen mặt, cũng có vài người không quen.

"Là người của hiệp hội thư pháp huyện Tùng Vũ, đi đầu là Tôn lão tiên sinh, Tôn Quán Anh!" Thái Phương liếc mắt một cái đã nhận ra một vị lão giả đang đi giữa đám người, sau đó vội sải bước tiến lên nghênh đón.

Mọi người ân cần hỏi han. Tôn Quán Anh vừa nghe nói đám người Âu Dương Hoa Nhĩ vẫn chưa tới, cũng có chút ngơ ngác:

"Không thể nào? Sáng nay Giang Tùng Vân còn gọi điện thoại cho tôi, nói bọn họ đã đến từ sớm rồi cơ mà. Trên đường đi chúng tôi cũng không gặp được họ, chẳng lẽ bị lạc đường rồi sao?"


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com