Lão Nạp Phải Hoàn Tục

Chương 73: Quần! Quần! Quần!



"Xem như cậu cũng tự biết mình biết ta." Tỉnh Nghiên cười khẩy một tiếng.

Phương Chính nhướng mày, thầm nghĩ: "Nữ nhân này có vấn đề gì không vậy? Mình có quen biết gì cô ta đâu, sao cứ mở miệng ra là châm chọc khiêu khích thế nhỉ? Không mặc quần thì bá đạo lắm sao?"

Đúng lúc này, Tỉnh Nghiên định đi vào trong chùa, Phương Chính một ý nghĩ chợt lóe lên, nói:

"Thí chủ, xin dừng bước."

"Tiểu hòa thượng, làm gì thế?" Tỉnh Nghiên nhướng mày, vẻ mặt khó chịu nhìn Phương Chính. Vừa rồi đã bị đóng sập cửa không cho vào, sau đó lại bị sói đuổi chạy trối chết, lần này không có chuyện gì, chẳng lẽ còn không được vào nữa hay sao?

Phương Chính mỉm cười đáp:

"Thí chủ, chùa chiền là chốn thanh tịnh của Phật môn, xin thí chủ hãy ăn mặc cho chỉnh tề rồi hẵng bước vào."

Tỉnh Nghiên nghe xong, lập tức nổi đóa! Gã hòa thượng chết tiệt này hết chuyện để nói rồi hay sao! Như mèo bị dẫm phải đuôi, Tỉnh Nghiên tức tối gắt:

"Tiểu hòa thượng, cậu có phải cố tình kiếm chuyện không hả? Váy của tôi bị sói xé rách, cậu không thấy hay sao?"

"A Di Đà Phật, nếu thí chủ muốn lấy lại chiếc váy kia, bần tăng vào lấy ra cho thí chủ là được. Nhưng chùa chiền là nơi Pháp Tướng trang nghiêm, nữ thí chủ bước vào, không nên ăn mặc hở hang quá mức." Phương Chính nói.

Tỉnh Nghiên nổi trận lôi đình, kéo mạnh chiếc quần tất bảo hộ của mình, kêu lên:

"Cậu nhìn cho kỹ đây! Đây là quần! Quần! Quần! Thấy rõ chưa? Đây là quần, không phải là không mặc!"

Rẹtttt!

Lời vừa dứt, một tiếng động giòn tan vang lên. Tỉnh Nghiên chỉ cảm thấy phần mông mình mát lạnh một cách kỳ lạ...

Cũng may là có áo khoác che chắn, nên không đến nỗi lộ liễu quá, nhưng ánh mắt của mấy người đàn ông xung quanh rõ ràng đang sáng rực lên, hiển nhiên là tất cả đều hiểu tiếng động vừa rồi có nghĩa là gì! Chỉ có điều không ai nói ra mà thôi.

Lúc này Trần Tĩnh mới thấy hối hận, tại sao mình lại phải tỏ ra quân tử như vậy chứ? Không cho Tỉnh Nghiên mượn áo khoác có phải tốt hơn không... Nghĩ đến đây mà nhiệt huyết cứ dâng trào!

Phương Chính chắp tay trước ngực, tủm tỉm cười nhìn Tỉnh Nghiên, nói:

"A Di Đà Phật!"

Chẳng cần nói thêm lời nào, ý tứ đã quá rõ ràng.

Gương mặt xinh đẹp của Tỉnh Nghiên đỏ bừng như gấc chín, nàng trừng mắt, nhìn Phương Chính chằm chằm. Phương Chính vẫn giữ nụ cười tủm tỉm, vẻ mặt ấm áp nhìn lại Tỉnh Nghiên.

Cuối cùng, Tỉnh Nghiên chỉ đành dậm chân một cái, quay đầu về phía người thợ quay phim, quát:

"Còn đứng ngây ra đó làm gì? Không mau xuống núi, lấy chiếc quần dài trong xe lên đây cho tôi?"

Lúc này, người thợ quay phim mới hoàn hồn, vội vàng đặt máy quay xuống, co giò chạy xuống núi. Tỉnh Nghiên là người anh ta không thể đắc tội, cơ hội tốt để lấy lòng thế này, không làm mới là đồ ngốc.

Tỉnh Nghiên nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn Phương Chính, nhưng làm thế nào cũng không thể thốt ra lời yêu cầu được vào chùa, đành tức giận đi ra một bên, tìm một tảng đá ngồi xuống.

Phương Chính thấy vậy, hài lòng mỉm cười.

"Tiểu hòa thượng, chúng tôi có thể vào chùa tham quan một chút được không? Tiện thể thắp một nén nhang." Lúc này Thái Phương lên tiếng hỏi.

Phương Chính có chút ngạc nhiên nhìn Thái Phương, một người đã ngoài năm mươi tuổi, nhưng vẫn nghiêng người làm dấu mời, nói:

"Mời thí chủ..."

Thái Phương dẫn theo Tiểu La tiến vào chùa. Ngô Trường Hỉ cũng vội vàng đứng dậy, cười hề hề đi vào. Phương Chính đã chịu so tài, trong lòng ông đã nắm chắc phần thắng. Với tài thư pháp của Phương Chính, ông có lòng tin tuyệt đối, nhất định sẽ thắng!

Trần Tĩnh nhìn Thái Phương đi vào trong sân chùa, rồi lại nhìn Tỉnh Nghiên đang ngồi một mình lẻ bóng, bèn dứt khoát tiến tới bên cạnh Tỉnh Nghiên hỏi han ân cần.

Mặc dù Tỉnh Nghiên không ưa gì Trần Tĩnh, nhưng ở nơi hoang sơn dã lĩnh này, có người bầu bạn bên cạnh cũng luôn tốt hơn, nên cũng đáp chuyện câu được câu không. Lão Miêu thì đứng ở đằng xa, tránh để bị mắng là kỳ đà cản mũi...

Đúng lúc này...

"Tiểu hòa thượng, đây là cây Bồ Đề phải không?" Thái Phương đột nhiên kinh hô một tiếng, thu hút sự chú ý của mọi người.

Phương Chính chắp tay trước ngực, đáp:

"A Di Đà Phật, thí chủ quả có mắt nhìn, chính là cây Bồ Đề."

"Không thể nào! Cây Bồ Đề là loài cây phương Nam, làm sao lại xuất hiện ở phương Bắc được? Hơn nữa, cây này vậy mà không bị chết rét, giữa mùa đông giá rét mà còn mọc ra cả một tán lá sum suê thế này? Đây là thành tinh rồi, hay là giống lai tạp gì đây?" Trần Tĩnh cũng ló đầu vào nhìn, lẩm bẩm.

Tỉnh Nghiên cũng lộ vẻ mặt đầy kinh ngạc, ngó qua cửa, nhưng không dám đi vào, sợ lại bị gã hòa thượng chết tiệt kia kiếm cớ, chỉ có thể kêu lên:

"Thật sự là cây Bồ Đề! Cái cây này... Chuyện này cũng quá kỳ lạ rồi?"

Nói xong, Tỉnh Nghiên lại nhìn về phía Phương Chính.

Trán Phương Chính nổi đầy vạch đen. Cô nương này, cô nói cái cây kỳ lạ, thì nhìn tôi làm gì chứ? Tôi đây rất đàng hoàng đứng đắn nha!

Thái Phương đi vài vòng quanh cây Bồ Đề, bảo Tiểu La chụp thật nhiều ảnh đặc tả của cái cây. Đây tuyệt đối là một tin tức lớn, còn lớn đến mức nào, thì phải đợi khi trở về mới biết được. Nhưng ít nhất cũng có thể làm một trang bìa kha khá. Có được phát hiện về cây Bồ Đề này, chuyến đi lần này xem như không uổng công!

Tỉnh Nghiên thì lập tức chạy tới, giơ máy ảnh lên. Không vào được bên trong ư? Tôi đứng ngoài cổng chụp toàn cảnh thì có vấn đề gì nào?

Trần Tĩnh và Lão Miêu cũng vội vàng đuổi theo...

Mà Ngô Trường Hỉ thì chỉ muốn khóc. Ông đến sớm nhất, lần trước vào xem chữ của Phương Chính, vậy mà lại lơ đễnh bỏ qua một tin tức động trời thế này! Một tin tức độc nhất vô nhị, cứ thế mà dâng cho người khác, trong lòng ông khó chịu khỏi phải nói. Nhưng Ngô Trường Hỉ cũng là người thông minh, ông lập tức lấy điện thoại ra chụp lia lịa, tự mình chụp đủ các kiểu, sau đó chia sẻ lên blog cá nhân, gửi cho đám bạn bè phóng viên của mình! Tôi không giành được trang nhất, thì các người cũng đừng hòng!

Tỉnh Nghiên, Thái Phương, Trần Tĩnh đồng loạt ném cho Ngô Trường Hỉ những cái nhìn sắc như dao, nhưng ông chỉ làm như không thấy.

"Được rồi, đi thôi, vào bái Phật, thắp nén hương." Thái Phương nói xong, dẫn Tiểu La tiến vào đại điện. Vừa ngẩng đầu lên, Thái Phương liền trợn tròn mắt! Tống Tử Quan Âm!

Cuối cùng Thái Phương cũng hiểu được vì sao lúc ông nói muốn thắp hương, Phương Chính lại dùng ánh mắt kỳ lạ đó nhìn mình. Đã ngoài năm mươi tuổi rồi mà còn đi cầu con cái ư? Thật đúng là ngượng chết đi được!

Nhưng Thái Phương cũng nhanh trí, nói:

"Tiểu La, đây là Tống Tử Quan Âm, cậu có thể cầu một chút xem sao."

Tiểu La không biết vị Bồ Tát phía trên là Tống Tử Quan Âm, suýt chút nữa đã quỳ xuống vái lạy. Vừa nghe là Tống Tử Quan Âm, cậu ta cười khổ nói:

"Thầy Thái, con còn chưa có bạn gái nữa là, cầu con cái làm gì chứ? Một mình con cũng đâu có sinh được?"

Hai người không biết làm sao, đành phải lui ra.

Phương Chính đứng ở cửa, trong lòng than thở không thôi:

"Hệ thống ơi là hệ thống, lúc nào ngươi mới cho ta một pho tượng Phật khác, một vị Bồ Tát khác đây? Chỉ có mỗi một pho Tống Tử Quan Âm, lãng phí biết bao nhiêu là hương hỏa!"

"Đinh! Ký chủ hãy cố gắng kiếm tiền, cố gắng làm nhiệm vụ, đều sẽ có cơ hội nhận được. Cố lên nhé."

"Cố lên cái đầu nhà ngươi…"

Phương Chính thầm nhủ trong lòng. Nếu kiếm tiền dễ dàng như vậy thì cũng tốt quá rồi. Còn nhiệm vụ ư? Cái nhiệm vụ một trăm nén hương kia, hắn hoàn toàn chẳng nhìn thấy chút hy vọng nào, nếu không cũng đã chẳng tham gia vào cái gọi là so tài này. Hắn làm tất cả những chuyện này là vì cái gì chứ, chẳng phải cũng chỉ vì muốn kiếm chút danh tiếng, kiếm chút hương hỏa hay sao?

Cùng lúc đó, dưới chân núi, từng đoàn xe tiến vào thôn Nhất Chỉ, thu hút ánh mắt tò mò của rất nhiều dân làng. Mà trên đường làng, một người đàn ông đang vung cây chổi lớn, mình trần trùng trục, hăng hái quét tuyết lả tả, làm việc khí thế ngất trời. Nghe thấy tiếng xe, lúc này anh ta mới ngẩng đầu lên nhìn. Người này không phải ai khác, chính là Tống Nhị Cẩu, người trước đó đã lầm tưởng mình giết người.

Chỉ có điều, giờ phút này, tinh thần của Tống Nhị Cẩu đã hoàn toàn khác biệt. Ngày xưa thì cà lơ phất phơ, bây giờ lại căng tràn sức sống, phảng phất như có nguồn sinh lực dùng mãi không cạn.

"Anh bạn, cho hỏi lên Nhất Chỉ tự thì đi đường nào vậy?" Cửa sổ một chiếc xe hạ xuống, Âu Dương Hoa Nhĩ lên tiếng hỏi.

"Các vị cũng đi Nhất Chỉ tự à? Cứ đi thẳng con đường này là tới thôi. Nhưng xe của các vị nhiều quá, đi vào trong đó không có chỗ đỗ đâu. Tốt nhất là nên dừng xe ở trong thôn, rồi đi bộ lên núi." Tống Nhị Cẩu nói.

"Đi bộ lên núi ư? Vậy thì bao xa?" Trong cửa sổ xe lại ló ra một khuôn mặt xinh đẹp, chính là Âu Dương Phong Hoa, con gái của Âu Dương Hoa Nhĩ.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com