Lão Nạp Phải Hoàn Tục

Chương 75: Chặn Cửa, Chặn Cửa!



Thái Phương vội vàng gọi điện thoại cho Âu Dương Hoa Nhĩ.

Kết quả, đầu dây bên kia lại là một tràng gầm gừ đầy phẫn nộ:

"Mấy tên dân làng khốn kiếp này, dám chỉ đường sai cho chúng ta..."

Âu Dương Hoa Nhĩ ở đầu điện thoại bên kia càng chạy càng thấy không ổn, cuối cùng quyết định tìm một người dân ở thôn khác để hỏi đường. Vừa hỏi một câu, ông ta lập tức giận đến bốc khói đầu! Đi nhầm đường rồi! Chạy lòng vòng mất hơn nửa tiếng đồng hồ!

Đúng lúc này Thái Phương gọi điện thoại tới, vừa vặn nghe được Âu Dương Hoa Nhĩ đang tức tối gào thét.

Thái Phương nghe xong liền hiểu ra cơ sự, sau đó chỉ biết cười khổ không thôi, cũng không biết nên nói sao cho phải. Sau khi xác định được đối phương đang quay ngược trở lại, ông mới thở phào nhẹ nhõm.

Mà Phương Chính thấy người kéo đến càng lúc càng đông, hơn nữa, tất cả đều là những gương mặt xa lạ. Ánh mắt mỗi người nhìn hắn đều giống như đang nhìn một tên lừa đảo, đủ loại ánh mắt khiêu khích, khiến hắn vô cùng khó chịu. Thế là hắn dứt khoát đi vào hậu viện, lên mạng xem tin tức còn hơn là phải đứng đây mắt lớn trừng mắt nhỏ với đám người này, thỉnh thoảng lại phải nghe mấy vị này cố ý nói những lời bóng gió, thực chất là để mỉa mai, trào phúng hắn.

Phương Chính vừa đi khỏi, người lạ duy nhất trong chùa không còn nữa, trong sân lại càng thêm náo nhiệt. Họ vây quanh cây Bồ Đề mà tấm tắc khen lạ, rồi lại vây quanh khuôn mặt sưng vù của Trần Tĩnh mà cũng tấm tắc lấy làm "lạ"...

Phương Chính ở hậu viện chờ đợi một hồi, càng lúc càng cảm thấy có gì đó không ổn. Tiếng nói chuyện bàn tán bên ngoài sao lại càng lúc càng lớn thế này? Càng lúc càng ồn ào, inh ỏi?

"Chuyện này không thể được, đám người này ồn ào quá mức rồi."

Phương Chính lại một lần nữa đi ra ngoài.

Vừa ra đến cửa, Phương Chính đã nổi giận. Những kẻ tự xưng là văn nhân thi sĩ này lại đang vây quanh cây Bồ Đề, chỉ trỏ, có người còn đang ngâm nga thơ phú, vẻ mặt say sưa xúc động kia, phảng phất như bản thân đã hoàn toàn đắm chìm vào trong đó. Phương Chính nghe lỏm được vài câu...

"Bồ Đề ơi hỡi Bồ Đề, vì sao ngươi lại xanh đến thế?"

"Cớ sao lại xanh đến thế?"

"Chẳng lẽ ngươi không hay, phương Bắc đã sang đông rồi, nên rụng lá vàng đi, trả lại áo mùa thu ư?"

“…”

Phương Chính sa sầm mặt mày. Dù thời gian cắp sách đến trường của hắn không dài, nhưng hắn vẫn biết đôi chút về thơ cổ, biết vì sao lại gọi là thơ cổ, cũng biết sơ sơ về thơ hiện đại. Có điều, hắn trước nay vốn không ưa thơ hiện đại, luôn cảm thấy làm thơ hiện đại chẳng khác nào đem mấy bài văn trong sách giáo khoa ra sắp xếp lại cho có vần có điệu, thiếu đi một chút phong vị. Cũng có thể nói là do Phương Chính không có khiếu thẩm thơ...

Bây giờ nghe thấy mấy vị này ngâm nga những vần thơ tự sáng tác, trong lòng Phương Chính không nén được mà chửi thầm một câu:

"Cái thứ quái quỷ gì thế này! Đọc lên còn không suôn miệng bằng câu 'biển cả mênh mông toàn là nước'!"

Thế là Phương Chính nhanh chóng tiến lên, nói:

"A Di Đà Phật, các vị thí chủ, Phật môn là chốn thanh tịnh, nếu muốn ngâm nga thơ phú, xin mời ra ngoài."

"Ha ha, tiểu hòa thượng nhà cậu sao lại nói thế? Văn nhân ngâm thơ làm phú, đó là chuyện tao nhã! Nếu không phải hôm nay có Âu Dương Hoa Nhĩ so tài ở đây, cậu nghĩ chúng tôi sẽ đến chắc? Dù cậu có mời, chúng tôi cũng chẳng thèm tới!"

Người đàn ông đang ngâm thơ lúc nãy tỏ vẻ khó chịu. Người này mặt vuông như cái bánh chưng, lại còn đầy rỗ. Nói là văn nhân, nhưng Phương Chính luôn cảm thấy, nếu đưa cho gã một cái khăn bịt mặt, gã sẽ lập tức biến thành thổ phỉ ngay.

"Đúng đấy, thi từ của chúng tôi được gieo vào sân chùa của cậu, không nói là vinh dự lớn lao gì, nhưng trăm năm sau, không chừng cũng có thể như lầu Nhạc Dương, mượn được chút hơi hướng văn nhân mà trở nên nổi tiếng đấy." Một người khác hùa theo.

"Tiểu hòa thượng nhà cậu không hiểu thi từ, thì cũng không cần phải tham gia vào làm gì. Cứ lui vào hậu viện bưng mấy chén nước ra đây, đừng làm ảnh hưởng đến nhã hứng của chúng tôi."

Phương Chính nghe đám người này lao nhao, lải nhải mãi không chịu ngừng, trong lòng tức giận vô cùng, nhưng lại không tiện phát tác. Một ý nghĩ chợt lóe lên, hắn quay người bỏ đi.

Ra khỏi chùa, Phương Chính huýt một tiếng sáo. Đâu đó trong đống tuyết, một con sói lớn từ từ bò ra, chính là Độc Lang.

"Đừng có lười biếng nữa, đuổi hết mấy tên ăn hại trong chùa ra ngoài cho ta, một tên cũng không được chừa lại! Không được giết người, không được thấy máu, còn lại tự ngươi liệu mà xử lý."

Phương Chính nói xong, quay trở lại vào trong chùa.

Người đàn ông lúc trước trào phúng Phương Chính cười lớn:

"Tiểu hòa thượng, sao cậu lại quay vào rồi? Không phải không thích nghe hay sao? Không thích nghe thì đi ra ngoài đi chứ."

Phương Chính trợn tròn mắt. Gã này là ai vậy? Đây là chùa của hắn cơ mà!

Phương Chính nói:

"A Di Đà Phật, các vị thí chủ, các vị có chắc là vẫn còn muốn gây ồn ào ở đây nữa không? Lát nữa Phật Tổ mà trách tội, xin đừng trách bần tăng không nhắc nhở trước."

"Phật Tổ trách tội ư? Ha ha, cả đời này tôi chưa từng thấy được Phật Tổ, nếu có thể gặp được, tự nhiên là chuyện tốt rồi!" Một người cười ha hả nói, những người khác cũng hùa theo.

Tỉnh Nghiên, Trần Tĩnh, Thái Phương nhìn Phương Chính, rồi đột nhiên như ý thức được điều gì, mấy người vội vàng đi ra khỏi chùa.

Thậm chí Thái Phương còn cố gắng thuyết phục những người kia cùng đi ra, nhưng kết quả là tất cả đều không chịu đi, còn tuyên bố Thái Phương không phải là văn nhân chân chính, không có dũng khí!

Phương Chính thấy những người nên đi đều đã đi cả rồi, thế là hắn trực tiếp đóng sập cổng lớn lại, đi ra hậu viện, mở cửa sau ra cho Độc Lang tiến vào.

"A Di Đà Phật, mọi chuyện xảy ra, bần tăng đều không hay biết gì hết." Phương Chính lẩm bẩm một câu.

Độc Lang há cái miệng rộng ngoác, đi ra ngoài.

Không bao lâu sau, đã nhanh chóng nghe thấy trong sân trước tiếng gà bay chó chạy, tiếng la hét om sòm. Có tiếng Độc Lang tru gào, cũng có tiếng những vị tự xưng là văn nhân dũng khí đầy mình đang kêu la thảm thiết, vô cùng náo nhiệt.

"Sói!"

"Trời ơi đấtỡi, sói ở đâu ra vậy!"

"Con sói gì mà to như con trâu thế này?"

"Mẹ kiếp thằng nào đóng cửa thế hả? Mở cửa ra mau!"

"Ái ui, cái mông của tôi!"

"Xoẹttt..."

"Quần, quần của tôi..."

"Giày của tôi đâu rồi?!"

"Cứu mạng..."

Ba phút sau, lúc Phương Chính đi ra trở lại, trong sân đã trống không, chỉ còn lại đầy đất những mảnh vải rách, giày dép vương vãi, giống như một bãi chiến trường.

Phương Chính lắc đầu, lấy cây chổi ra, quét dọn tất cả thành một đống, đổ gọn vào trong thùng rác, rồi đẩy cổng lớn ra. Khá lắm, vậy mà lại không đẩy ra được!

Chỉ nghe bên ngoài có người kêu lớn:

"Sói đang đẩy cửa! Ngăn cửa lại, ngăn cửa lại mau! Mau tới chặn cửa lại!"

Phương Chính bó tay toàn tập. Đây chính là "dũng khí" của bọn họ đây ư? Thế này cũng quả là "dũng cảm" quá rồi còn gì?

Bên ngoài, Tỉnh Nghiên nói giọng đầy mỉa mai, châm chọc:

"Ối chà, chẳng phải các vị đây dũng khí lắm sao? Chẳng phải là muốn diện kiến Phật Tổ hay sao? Vừa rồi có cơ hội tốt như vậy, tại sao không biết nắm bắt chứ?"

Thái Phương cười khổ:

"Chư vị, sao lại phải khổ sở như vậy chứ?"

"Thái Phương, Tỉnh Nghiên, có phải hai người đã biết trước chuyện này rồi không?" Người đàn ông mặt bánh chưng lúc nãy tức tối nói.

Thái Phương là người hiền lành, nhưng lời này, ông thực sự không tiện mở miệng đáp lại.

Ngược lại là Trần Tĩnh, nhìn thấy cảnh này thì cười khoái chí. Lúc trước anh ta đã phải chịu không ít xui xẻo, vốn đã ôm một bụng đầy oán khí. Trước đó còn bị mấy vị văn nhân thi sĩ này vây quanh bình phẩm một hồi, nghe thì như hỏi han quan tâm, nhưng nhìn thế nào cũng giống như đang giễu cợt! Trong lòng anh ta đầy tức giận mà không có chỗ nào để phát tác, sắp muốn nổ tung đến nơi rồi.

Bây giờ nhìn thấy bộ dạng thảm hại của những người này, tất nhiên là anh ta cười đến nở hoa trong bụng, cười khà khà nói:

"Biết gì chứ? Chúng tôi chỉ biết là những kẻ thiếu giáo dưỡng, không tuân thủ quy củ của người khác, tùy tiện làm loạn, thì bị người ta sửa trị cũng là chuyện bình thường thôi."

Anh ta hoàn toàn quên mất, lúc trước cũng chính mình là kẻ không tuân thủ quy củ...

Đám người có người đàn ông mặt bánh chưng nghe vậy, mặt mày đỏ bừng, cố gắng chống chế:

"Cái gì mà không tuân thủ quy củ? Chúng tôi là đang ngâm nga thi từ, giao lưu văn học, đó là việc tao nhã!"

"Thôi đi các vị... Các vị làm như vậy mà cũng gọi là văn học ư? Nếu là hợp tác làm thơ thì có lẽ còn tạm được, chứ các vị cũng chỉ viết được đôi ba chữ đọc cho xuôi tai là cùng." Tỉnh Nghiên khinh thường nói.

Người đàn ông mặt bánh chưng tức giận, nhưng nhìn thấy ánh mắt của Tỉnh Nghiên, vậy mà đến một tiếng rắm cũng không dám đánh, hiển nhiên là rất sợ cô.

Phương Chính lại đẩy cửa. Người đàn ông mặt bánh chưng bị dọa cho suýt chút nữa thì mềm nhũn cả chân tay. Vừa rồi Độc Lang còn "đặc biệt quan tâm" đến gã, quần của gã cũng bị nó xé toạc mất một nửa, bây giờ chiếc quần dài đã biến thành quần đùi, cảm giác cứ như đang đi dạo ở bãi biển Hawaii giữa mùa đông giá rét vậy!

Người đàn ông mặt bánh chưng gào lên:

"Ngăn cửa, ngăn cửa lại! Sói lại định phá cửa ra nữa kìa!"


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com