Lão Nạp Phải Hoàn Tục

Chương 72: Được Rồi



Hơn nữa, Phương Chính làm việc trước nay quang minh lỗi lạc, nên cũng không sợ bị người khác săm soi. Trong lòng hắn thản nhiên, Tỉnh Nghiên tự nhiên chẳng thể nhìn ra được điều gì. Vì vậy, nàng chỉ có thể thầm bổ sung trong đầu một câu:

"Tuy tuổi còn trẻ, nhưng công phu lừa bịp quả thật thâm hậu!"

Nếu Phương Chính biết Tỉnh Nghiên nghĩ như vậy, e rằng phải thổ ra ba lít máu, kêu to oan uổng mất.

Ngô Trường Hỉ vội vàng lại gần, nói:

"Đại sư, à ừm, ngài xem cuộc thi đấu này…"

Phương Chính quả quyết lắc đầu:

"Thí chủ, Phật môn là chốn thanh tịnh, xin đừng nhắc lại chuyện so tài nữa. Nếu muốn thắp hương bái Phật, mời vào trong. Nếu không có chuyện gì khác, xin mời các vị cứ tự nhiên."

Nói xong, Phương Chính lập tức định quay vào trong.

"Đại sư, khoan hãy đi đã! Chuyện này liên quan đến tính mạng con người đấy ạ!" Ngô Trường Hỉ thấy Phương Chính quyết tâm không thi đấu, một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu, vội kêu lớn.

Phương Chính nhướng mày:

"Xin thí chủ nói rõ?"

Ngô Trường Hỉ thấy có hy vọng, lập tức nói:

"Đại sư, chuyện là thế này. Lần trước tôi đến đây, may mắn được thấy đại sư viết chữ trên tuyết. Những con chữ ấy vô cùng đẹp đẽ, rất có phong thái của bậc đại gia, nên tôi mới chụp ảnh lại, muốn chia sẻ cho mọi người cùng chiêm ngưỡng. Đồ tốt thì nên cùng nhau thưởng thức, chuyện này cũng không có gì sai trái, phải không ạ?"

Phương Chính ngẫm lại, đây cũng là chuyện tốt, không có gì đáng nói, bèn gật đầu.

Ngô Trường Hỉ tiếp tục:

"Vấn đề là ở chỗ, có người không tin! Họ nói ảnh tôi chụp là giả, cậu viết chữ trên tuyết cũng là giả, tất cả đều là giả! Ngô Trường Hỉ tôi đây là một phóng viên, đã hai mươi năm gắn bó với nghề, nói gì thì nói, vẫn phải có chút uy tín chứ. Thanh danh tốt đẹp gây dựng suốt hơn hai mươi năm không thể cứ thế bị người ta bôi nhọ được. Tôi không phục, nên đã tìm đến tận cửa để lý luận. Kết quả, ngay cả khi tôi nhắc đến cậu, người ta cũng chửi cậu là đồ lừa đảo! Chuyện này đại sư có thể nhẫn nhịn, nhưng tôi thì không thể nhịn được! Danh dự cả một đời bị hủy hoại chỉ trong phút chốc, cũng chẳng khác nào muốn lấy mạng tôi! Tôi là một phóng viên, nếu không còn uy tín, tôi còn có thể làm được gì nữa đây? Hôm nay nếu không thể chứng minh được sự trong sạch của mình, tôi còn mặt mũi nào mà sống tiếp nữa? Chi bằng hôm nay tìm một chỗ đâm đầu chết quách cho xong!"

Phương Chính nhìn Ngô Trường Hỉ. Ngô Trường Hỉ thì nhìn lại Phương Chính với vẻ mặt đầy phẫn uất.

Phương Chính khẽ lắc đầu, nói:

"Lời này của thí chủ cũng có phần có lý, nhưng chưa đến mức phải tìm đến cái chết như vậy."

Phương Chính có thể nhìn thấy tai ương trong vòng ba ngày tới của bất kỳ ai. Nếu Ngô Trường Hỉ thật sự muốn chết ngay lập tức, Phương Chính không thể nào không nhìn ra được. Nếu đã không có bất kỳ dị tượng nào khác xuất hiện, vậy điều đó cho thấy, thực ra gã này chỉ đang cố nói vài ba câu thống thiết để lừa bịp Phương Chính mà thôi. Phương Chính rất không thích cảm giác bị người khác lừa gạt, hoặc lợi dụng, nên hắn xoay người định bỏ đi.

"Đại sư, đại sư... Xin đừng đi! Thật sự là tính mạng con người rất quan trọng! Tôi đã cược một trăm vạn vào chuyện này, nếu thua, tôi lấy đâu ra tiền mà bồi thường chứ! Đến lúc đó, kiểu gì cũng là tan nhà nát cửa! Cậu không thể thấy chết mà không cứu được!" Ngô Trường Hỉ xông tới, ôm chặt lấy đùi Phương Chính, vừa níu giữ vừa kêu la thảm thiết.

Phương Chính cũng thấy bất đắc dĩ. Mới sáng sớm tinh mơ, đầu tiên là mấy vị phóng viên khó hiểu kéo đến, sau đó lại thêm một gã lưu manh vô lại thế này, rốt cuộc có để cho người ta được sống yên ổn, thanh tịnh hay không chứ? Còn nữa, bao nhiêu người như vậy, luôn miệng cầu này khấn nọ, vậy mà đến một nén nhang cũng không chịu thắp, các người không biết xấu hổ sao?

Mặc dù Phương Chính thấy khó chịu, nhưng những lời của Ngô Trường Hỉ vẫn khiến hắn có chút xiêu lòng. Một trăm vạn đấy! Một trăm vạn là bao nhiêu tiền? Phương Chính bấm ngón tay tính thử, rồi phát hiện mình không tài nào tính nổi! Nhiều tiền như vậy mà bọn họ cũng dám mang ra để cá cược ư? Đúng là một lũ phá gia chi tử... Thừa tiền thì các người mang đi quyên góp từ thiện đi chứ, không thấy vị trụ trì là ta đây nghèo đến mức mỗi ngày chỉ có thể ăn cơm trắng, ngay cả một miếng dưa muối cũng không có hay sao?

"A Di Đà Phật, thí chủ, anh vẫn nên buông tay ra đi. Bần tăng thực sự không thể tham gia cái gọi là so tài này. Trận đấu này cũng không có bất kỳ ý nghĩa gì, cớ sao các anh lại phải cố chấp như vậy?" Phương Chính vẫn lắc đầu từ chối.

"Tiểu hòa thượng, ai nói trận đấu này không có ý nghĩa chứ?" Đúng lúc này, Tỉnh Nghiên tiến lên một bước, cất giọng.

Phương Chính hỏi ngược lại:

"Xin hỏi thí chủ, ý nghĩa thế nào?"

"Ý nghĩa rất lớn là đằng khác! Hiện nay, văn hóa nước nhà đang dần suy thoái, văn hóa ngoại lai thì xâm nhập mạnh mẽ như lang như hổ. Thử nhìn xem con em chúng ta bây giờ, toàn dùng bút chì, bút bi, bút máy, nhưng có mấy ai dùng bút lông? Nhìn lại chương trình học của chúng ta, tầm quan trọng của môn Ngữ văn còn không bằng môn Ngoại ngữ! Nhìn lại tên của con cái chúng ta mà xem, tên Tây tên Tàu ngày càng nhiều. Mở miệng ngậm miệng, nói một câu tiếng Việt thì phải chêm thêm hai ba câu tiếng Anh, cốt để tỏ ra mình sành điệu, hơn người một bậc. Những bệnh trạng xã hội như thế này, truy cho đến cùng, nguyên nhân chính là do việc tuyên truyền văn hóa bản địa chưa tốt, khiến văn hóa dân tộc bị xói mòn, con cháu đánh mất đi bản sắc của mình, dễ dàng bị văn hóa ngoại lai hấp dẫn. Chính lúc này đây, trận so tài này, thoạt nhìn chỉ là cuộc chiến vì danh dự của Ngô Trường Hỉ và Âu Dương Hoa Nhĩ, nhưng trên thực tế, đây lại là một cơ hội tuyệt vời để quảng bá văn hóa truyền thống của chúng ta!"

"Chỉ cần chúng tôi khai thác tốt sự kiện này, là có thể lấy thư pháp của hai vị ra làm chủ đề, từ đó dẫn dắt dư luận xã hội, tuyên truyền về tầm quan trọng của thư pháp. Chẳng lẽ đây không phải là ý nghĩa hay sao?"

"Còn nữa, Ngô Trường Hỉ đúng thực là một phóng viên kỳ cựu. Một phóng viên mà không có uy tín, thì còn có thể là gì được nữa? Chẳng là gì cả!"

"Mặt khác, tôi muốn nói cho cậu biết một điều. Lúc trước, khi Âu Dương Hoa Nhĩ nghi ngờ thư pháp của cậu là đồ giả mạo, Ngô Trường Hỉ đã vì cậu mà chạy vạy khắp nơi, chỉ để chứng minh sự trong sạch cho cậu. Kết quả, Âu Dương Hoa Nhĩ đã dùng thủ đoạn, khiến cho ông ấy mất việc! Bây giờ tuy ông ấy vẫn tự xưng là phóng viên, nhưng trên thực tế, sớm đã chẳng còn gì nữa rồi!"

"Vì một người như vậy, tham gia một trận đấu, vì bản thân mình, vì Ngô Trường Hỉ, và vì cả nền văn hóa quốc gia, chẳng lẽ không nên hay sao? Chẳng lẽ không có ý nghĩa hay sao?"

Tỉnh Nghiên dường như đã chạm đến nỗi lòng sâu kín, giọng nói của nàng hùng hồn, đầy sức thuyết phục.

Phương Chính bị Tỉnh Nghiên nói cho cứng họng, không sao đáp lại được. Cả bậc trung học hắn còn chưa học xong nổi, bàn về tài ăn nói, hắn làm sao có thể so bì được với một sinh viên tài năng như Tỉnh Nghiên? Huống chi người ta còn là phóng viên, cái nghề dựa vào chữ nghĩa để kiếm cơm! Quan trọng hơn cả, dường như trong bất kỳ cuộc tranh luận nào, phụ nữ cũng luôn tỏ ra mạnh mẽ hơn đàn ông một chút. Tất cả các yếu tố cộng lại, Phương Chính chỉ thiếu chút nữa là phải giơ cờ trắng đầu hàng.

Nhưng Phương Chính cũng thấy ấm ức lắm chứ. Chuyện mua bán kiếm lời danh tiếng này, có ai mà không muốn làm? Nhưng khổ nỗi, hệ thống không cho phép! Hắn có lòng mà không có sức! Nỗi ấm ức này của hắn, biết tỏ cùng ai bây giờ?

Phương Chính thở dài:

"A Di Đà Phật, thí chủ nói rất có lý. Nhưng so tài tại chùa chiền, thực sự không thể được. Mấy vị, vẫn là nên giải tán đi thôi."

"Tiểu hòa thượng ngốc nhà cậu, sao lại cố chấp như vậy chứ? Trong chùa không thể so tài, chúng ta xuống núi so tài không được hay sao?" Trần Tĩnh kêu lên.

Không nhắc đến chuyện này thì thôi, vừa nhắc đến, Phương Chính lại càng thêm bực bội! Xuống núi ư? Hắn cũng muốn xuống núi lắm chứ! Nhưng có thể xuống được đâu!

Thế là Phương Chính lắc đầu:

"Bản tự chỉ có một mình bần tăng, làm sao có thể xuống núi được? Các vị thí chủ..."

"Không cần xuống núi! Đại sư, trong chùa không thích hợp để so tài, vậy chúng ta có thể thi đấu ở khoảng đất trống bên ngoài chùa được mà! Đỉnh núi này rộng lớn như vậy, chỉ cần tránh xa chùa một chút, không làm kinh động đến thần Phật là ổn thỏa rồi, phải không ạ?" Ngô Trường Hỉ chợt vỗ trán một cái, reo lên.

Phương Chính ngẩn người. Đúng vậy! Trong chùa không được, nhưng ra ngoài thì có thể chứ!

Thế là Phương Chính vội hỏi:

"Hệ thống ơi, ra ngoài so tài thì không có vấn đề gì chứ?"

"Đinh! Có thể."

Phương Chính lập tức mừng rỡ ra mặt, bèn gật đầu nói:

"Thôi được, chư vị đã nói đến nước này, bần tăng cũng chỉ có thể đồng ý. Nhưng mà, thư pháp của bần tăng cũng chỉ ở mức bình thường, khó lòng đăng đại nhã chi đường. Nếu có thua cuộc hoặc chữ viết quá khó coi, xin chư vị đừng cười chê."

Phương Chính cũng không ngốc. Chữ của bản thân có đẹp hay không, nói thật, hắn quả thực không đủ trình độ để tự đánh giá. Nếu Âu Dương Hoa Nhĩ kia đúng là một chuyên gia thư pháp, chắc chắn tài năng của ông ta phải rất tinh xảo. Phương Chính cũng không muốn nói lời khoác lác, để rồi đến lúc đó lại bị mất mặt. Vậy thì chẳng phải là dương danh, mà là bẽ mặt thì có.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com