Lão Nạp Phải Hoàn Tục

Chương 71: Một Tiếng Hô Của Đại Sư



Sau khi hai người kia vào can ngăn, Thái Phương phát hiện ra, Bàn Tử chẳng những không dừng tay mà còn đánh hăng hơn! Hầu Tử và Ngô Trường Hỉ, căn bản chỉ là cản trở cho có lệ chứ nào có giúp can ngăn gì, ngược lại còn vướng tay vướng chân khiến Lão Miêu và Tiểu La hoàn toàn không xen vào được. Thái Phương nhìn qua là hiểu, hai người này cũng đang tức giận, không cùng xông vào đánh Trần Tĩnh đã là nể tình lắm rồi.

Thái Phương thấy vậy, cũng chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài. Ông cũng biết, Trần Tĩnh đã quá đáng, ăn nói không biết giữ mồm giữ miệng, bị đánh cũng là đáng đời.

Đúng lúc này, Bàn Tử càng đánh càng hăng, thuận tay vớ được một cục đá, lập tức muốn đập xuống.

Hầu Tử và Ngô Trường Hỉ thấy vậy, mặt mày biến sắc, vội vàng muốn giữ chặt lấy gã. Đánh nhau tay không thì cũng được, đánh không chết, không tàn phế, chỉ là đau nhức chút da thịt. Nhưng một khi đã động đến hung khí như cục đá, thì đó chính là muốn lấy mạng người! Khổ nỗi, Bàn Tử lúc này đang cực kỳ hung hãn, vung tay một cái đã hất cả hai người ra, giơ cao cục đá sắp sửa nện xuống.

Nhưng đúng vào khoảnh khắc ấy...

"Loảng xoảng!"

Một tiếng mở cửa nặng nề vang lên!

"A Di Đà Phật!"

Một tiếng niệm Phật từ cổng chùa truyền đến. Cánh tay đang giơ cao của Bàn Tử lập tức khựng lại giữa không trung. Đôi mắt đỏ ngầu của gã cũng dần bớt đi vẻ hung tợn. Gã đưa mắt nhìn về phía cổng lớn Nhất Chỉ tự, chỉ thấy Phương Chính một thân áo trắng đang đứng đó, hai tay chắp trước ngực nhìn mình, vẻ mặt bình tĩnh, tường hòa.

Vừa nhìn thấy Phương Chính, sát khí trong lòng Bàn Tử lập tức tan đi quá nửa. Gã cũng ý thức được việc dùng đá tấn công là rất nguy hiểm, bèn vội vàng ném cục đá đi.

Lúc này Phương Chính mới hài lòng gật đầu. Bên ngoài đánh chửi ầm ĩ như vậy, hắn đâu phải kẻ điếc, đương nhiên là nghe thấy hết. Con chuột láu lỉnh kia cũng bị sát khí bên ngoài dọa cho chạy mất không thấy tăm hơi. Phương Chính lúc này mới đi ra xem xét tình hình, ghé đầu trọc lóc qua bờ tường, nhìn trộm cũng thấy khoái chí ra phết...

Nhưng ngay khi Bàn Tử vớ lấy cục đá, Phương Chính không thể ngồi yên được nữa. Tình huống này mà không ngăn cản, rất có thể sẽ xảy ra án mạng!

Mặc dù thực tâm Phương Chính cũng không cho rằng sẽ có người chết, dù sao thì Thiên Nhãn của hắn cũng không nhìn thấy được tương lai của Trần Tĩnh. Điều này cho thấy, Trần Tĩnh sẽ không chết. Nhưng ăn trọn một cục đá vào đầu thì cũng quá nặng... Trừ phi có người ra tay ngăn cản. Quá nhiều biến số, Phương Chính cũng không kịp suy nghĩ nhiều, một chưởng đẩy tung cánh cổng lớn, lập tức xông ra ngoài, lớn tiếng hô một câu. Hắn cũng không quá kỳ vọng tiếng hô của mình sẽ có tác dụng gì lớn, dù sao hắn cũng chẳng biết môn Sư Tử Hống gì đó của Phật môn. Nhưng khổ nỗi hắn lại không biết khinh công, không thể trong nháy mắt xuất hiện để ngăn cản Bàn Tử được. Tiếng hô này cũng chỉ là một nỗ lực bất đắc dĩ mà thôi.

Phương Chính làm sao cũng không ngờ được, kể từ lần trước Bàn Tử và Hầu Tử lên núi, đã bị hắn "thuần phục", lúc xuống núi đã vô cùng kính phục hắn. Mà sau khi Hầu Tử thực sự gặp phải tai nạn xe cộ, nhặt về được một mạng, đối với Phương Chính, Bàn Tử lại càng kính như thần thánh. Tiếng hô này của hắn, về cơ bản, có hiệu quả chẳng kém gì một tiếng gọi của mẹ Bàn Tử. Có tác dụng thật!

Bàn Tử có thể dừng tay ngay giữa cơn thịnh nộ, đã nói rõ tất cả.

Thấy Bàn Tử dừng lại, Phương Chính khẽ thở phào nhẹ nhõm, nói:

"Thí chủ, oan gia nên cởi không nên buộc, hà tất phải như vậy?"

Bàn Tử gằn giọng:

"Đại sư, thằng khốn này nó chửi con cũng được, con đánh nó, bị nó chửi lại vài câu cũng chẳng mất miếng thịt nào. Nhưng nó không được phép chửi mẹ con!"

Hầu Tử thấy Phương Chính đã ra mặt, vội đá vào cái mông đầy thịt của Bàn Tử một cái, nói:

"Đại sư bảo mày dừng tay rồi đấy, mày liệu mà cút nhanh cho tao."

Phương Chính là ân nhân cứu mạng của Hầu Tử, nên cậu ta hiển nhiên càng thêm tôn kính.

Bàn Tử thấy Hầu Tử cũng đã lên tiếng, lúc này mới có phần không vui mà đứng sang một bên.

Trần Tĩnh thấy cuối cùng Bàn Tử cũng chịu buông tha cho mình, liền mếu máo, miệng há ra, "oa" một tiếng khóc ré lên! Hôm nay coi như anh ta đã mất hết mặt mũi với thiên hạ, với cả bà ngoại ở nhà rồi! Trước mặt nữ thần trong lòng, thứ gì cũng mất sạch, thật quá đau lòng...

Nhưng Trần Tĩnh vừa mới há miệng, tiếng khóc còn chưa kịp cất lên thành tiếng!

Chát!

Bàn Tử trở tay tát một cái vào cái miệng đang há hốc của anh ta, quát lớn:

"Ngậm mồm vào! Phật môn là chốn thanh tịnh, còn dám gào thêm một tiếng nữa, tao lôi mày ra sau núi đánh cho một trận nhừ tử bây giờ!"

Trần Tĩnh trông như một tiểu tức phụ bị bắt nạt, nước mắt lưng tròng, cố nén tiếng khóc, nức nở không dám kêu thành tiếng.

"Còn khóc nữa hả?!" Bàn Tử trừng mắt nạt.

Trần Tĩnh khổ sở nói:

"Tôi bị cậu đánh cho ra nông nỗi này, không khóc thì chẳng lẽ lại cười sao?"

"Cậu cũng hay thật đấy! Mới sáng sớm tinh mơ đã chạy đến trước cổng chùa người ta mà khóc lóc, định khóc tang à? Cười! Cười một cái xem nào! Cười một cái cho Bàn gia vui!" Bàn Tử cười ha hả nói, đồng thời xắn thêm ống tay áo còn lại lên.

Vừa rồi Bàn Tử mới xắn có một bên tay áo đã đánh cho Trần Tĩnh tơi bời hoa lá. Bây giờ lại xắn nốt bên còn lại, dọa cho Trần Tĩnh phải vội vàng nặn ra một nụ cười méo xệch.

"Cười thế này còn khó coi hơn cả khóc, không thành tâm gì cả! Cười cho nó đàng hoàng tử tế vào xem nào…" Bàn Tử gắt.

Hầu Tử thấy Phương Chính nhíu mày, vội giữ Bàn Tử lại, nói:

"Được rồi, được rồi, không tệ lắm là được rồi."

Lúc này Bàn Tử mới thu hồi ánh mắt, sau đó hấp tấp chạy đến trước mặt Phương Chính, nói:

"Đại sư, ngài xem, con vận động nhiều nên thấy mệt, thấy đói, miệng đắng lưỡi khô, cho con xin miếng nước được không ạ?"

"Quy củ cũ, gánh nước thì có nước uống, không gánh nước thì không có." Phương Chính đáp.

Bàn Tử vội vàng kéo Hầu Tử đi vào hậu viện.

Thấy cảnh này, Tỉnh Nghiên, Thái Phương, Tiểu La, Trần Tĩnh, Lão Miêu đều ngơ ngác nhìn nhau, hoàn toàn không hiểu nổi hai gã này định làm gì.

"Vì một chén nước mà phải đi làm việc? Ngốc thật chứ?" Tỉnh Nghiên thầm nghĩ.

Ngô Trường Hỉ đã từng được uống nước Vô Căn thanh khiết của Phương Chính, cũng từng nghe Hầu Tử nói về quy củ ở đây, lập tức hoàn hồn, nhưng nghĩ đến bản thân còn có việc quan trọng hơn phải làm, nên cũng cố nén lại. Dù vậy, ông vẫn gọi với theo một câu:

"Hai anh nhớ mang về cho tôi một bát đấy nhé!"

Ngô Trường Hỉ biết, Phương Chính có thể cho uống một bát giải khát miễn phí, nhưng muốn uống nhiều hơn ư? Xin lỗi, nhất định phải làm việc mới được!

Tỉnh Nghiên liếc Ngô Trường Hỉ một cái, luôn cảm thấy chuyện này có gì đó mờ ám, nhưng cẩn thận nghĩ lại, một chén nước thì có thể ẩn chứa bí mật gì được chứ? Cô cũng không nghĩ thêm nữa.

Suy nghĩ của Thái Phương cũng không khác là bao, cũng không cho đó là chuyện gì to tát.

Đúng lúc này, một trận tiếng "leng keng" vang lên. Chỉ thấy Bàn Tử và Hầu Tử khệ nệ ôm ra một cặp thùng nước siêu to khổng lồ. Mấy người kia lập tức trợn tròn cả mắt. Thùng lớn đến thế cơ à?

Thái Phương không nén được lòng hiếu kỳ, hỏi:

"Bàn Tử, Hầu Tử, hai cậu làm gì vậy?"

Hầu Tử vui vẻ đáp:

"Không có gì đâu, các vị cứ nói chuyện của các vị, chúng tôi giúp đại sư xuống núi gánh nước ấy mà."

Nói rồi, hai người chạy đi.

Thái Phương không hỏi thì thôi, vừa hỏi một câu, lại rước thêm một bụng đầy dấu chấm hỏi, mặt mày ngơ ngác. Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì thế này?

Tỉnh Nghiên thì liếc Phương Chính một cái, thầm nhủ:

"Cũng giỏi giả thần giả quỷ đấy chứ. Trò hề lừa bịp hạng người đầu óc đơn giản, quả nhiên chỉ lừa được mấy tên ngốc thôi sao?"

Tỉnh Nghiên chỉ cho rằng Hầu Tử và Bàn Tử bị Phương Chính dùng thủ đoạn lừa bịp nào đó, khiến họ sùng bái vị hòa thượng này như bậc đại sư, còn Phương Chính thì lợi dụng hai kẻ ngốc này làm tay chân sai vặt. Mặc dù sức mạnh của Phương Chính có chút đáng sợ, nhưng Tỉnh Nghiên cảm thấy "đại sư" và "vũ lực" chẳng có liên quan gì đến nhau, cho nên cô vẫn xếp Phương Chính vào hạng lừa đảo. Trong ánh mắt cô thỉnh thoảng lại lóe lên vẻ hoài nghi, sắc bén, phảng phất như muốn nhìn thấu tâm can Phương Chính.

Nhưng Phương Chính lại hoàn toàn chẳng thèm để tâm. Nữ nhân trước mắt tuy xinh đẹp thật đấy, nhưng cái vẻ chua ngoa đanh đá kia, hắn chịu không nổi! Hơn nữa, lý tưởng cả đời này của Phương Chính cũng không phải là tìm một mỹ nữ tuyệt thế để kết hôn. Hắn chỉ muốn tìm một cô gái hàng xóm dịu dàng, nết na, biết quan tâm chăm sóc, rồi kết hôn, an an ổn ổn sinh một thằng cu bụ bẫm, cùng nhau sống những tháng ngày hạnh phúc, bình dị là đủ rồi.

Cho nên, đối với Tỉnh Nghiên, Phương Chính hoàn toàn không có chút thiện cảm nào. Cô ta thích nhìn thì cứ mặc kệ!


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com