"Tiểu hòa thượng, sao đầu óc cậu lại bảo thủ như thế chứ? Hiện tại chùa chiền nào mà chẳng mong được phóng viên đến nhà phỏng vấn đưa tin? Mới ba ngày trước thôi, tôi còn được Bạch Vân tự mời đến làm một chuyên đề cho họ đây. Cậu thì hay rồi, chúng tôi tự tìm tới cửa, cậu lại đóng cửa không chịu gặp. Cậu làm như thế, cẩn thận sau này chúng tôi chẳng thèm đưa tin cho chùa của cậu nữa. Đến lúc đó, nơi này của cậu sẽ thật sự vắng như chùa Bà Đanh cho mà xem."
"A Di Đà Phật, các vị thí chủ không cần nhiều lời. Dùng đất Phật môn làm nơi tranh tài, đây là chuyện tuyệt đối không thể. Hôm nay chùa này đóng cửa không tiếp khách, xin cáo từ."
Nói xong, Phương Chính phất ống tay áo một cái, cầm khăn lau đi về phía Phật Đường. Chuyện này tuyệt đối không thể dây dưa thêm nữa. Đối phương nói chuyện nghe quá hấp dẫn, hắn thực sự sợ bản thân sẽ không kìm lòng được mà đồng ý mất. Đến lúc đó, khoan hãy nói đến chuyện bị trừ mức độ hoàn thành nhiệm vụ, nếu bị trừ công đức thì mới thật sự là thê thảm! Hắn mới có vỏn vẹn 16 điểm công đức, có muốn trừ cũng không đủ, vạn nhất lại rước thêm nghiệp hỏa vào người, cuộc sống sau này sẽ ra sao đây?
Tiếng bước chân của Phương Chính xa dần. Mấy người đứng ngoài cổng đưa mắt nhìn nhau, không biết tiếp theo nên làm thế nào mới phải.
"Tỉnh Nghiên, cậu vẫn nên mặc lại quần áo cho chỉnh tề đi." Thái Phương nhìn Tỉnh Nghiên vẫn còn đang ngẩn người, không nén được bèn nhắc nhở.
Mấy người đàn ông còn lại thì vội vàng ngẩng mặt nhìn trời, ra vẻ ta đây không thấy gì hết, nhưng lại cố liếc trộm, như thể sợ người khác không phát hiện ra mình đang nhìn.
Mặt Tỉnh Nghiên đỏ bừng. Chiếc váy ngắn đã bị Độc Lang xé rách, rơi lại trong sân chùa, hơn nữa cũng đã tả tơi, e là không mặc lại được nữa. Quần áo khác cô cũng không mang theo lên núi, quả thực có chút đau đầu.
"Tỉnh Nghiên, cô dùng tạm cái này quấn quanh hông đi, ít nhiều cũng che được phần nào."
Tỉnh Nghiên vốn định từ chối, nhưng chỉ mặc mỗi chiếc quần tất dày mà đi đi lại lại bên ngoài, dù không đến nỗi lộ hàng, cũng thật rất khó coi. Lúc này, cô đành gật đầu đồng ý, lấy áo khoác quấn quanh hông, che đi phần thân dưới.
Cảnh đẹp không còn, mấy anh chàng thợ quay phim đang "ngắm cảnh" cũng nhanh chóng thu hồi ánh mắt.
Một người trong số họ hỏi Thái Phương:
"Thầy Thái, chuyện này giờ tính sao đây? Cổng đóng rồi, chúng ta không vào được. Lát nữa nhóm ông Âu Dương Hoa Nhĩ đến nơi, chẳng lẽ cũng bị ăn một cánh cửa đóng sập vào mặt như chúng ta ư? Vậy chẳng phải chuyến đi hôm nay của chúng ta thành công cốc cả lũ à? Trước đó đã tốn bao nhiêu giấy mực để tuyên truyền cho cuộc so tài hôm nay, kết quả lại cho mọi người leo cây tập thể thế này, tòa soạn chúng ta coi như mất hết mặt mũi."
Thái Phương và Tỉnh Nghiên cũng lộ vẻ bất đắc dĩ.
Trần Tĩnh nhìn quanh bốn phía, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên bức tường bao không cao lắm của ngôi chùa, một ý nghĩ chợt lóe lên:
"Cổng không vào được, chúng ta có thể trèo tường mà! Tường này không cao, bật nhảy một cái là có thể bám vào mép tường rồi, rất dễ trèo qua. Chỉ cần vào được bên trong là có thể mở cổng lớn từ phía trong ra."
"Có lý, vậy cậu trèo tường đi." Cuối cùng Tỉnh Nghiên cũng lên tiếng. Cô vừa dứt lời, Trần Tĩnh lập tức méo mặt.
Ý kiến là do anh ta đưa ra, nhưng trèo tường ư? Anh ta không dám!
Một vị hòa thượng bá đạo, đến cả con sói to như con bê cũng có thể tùy tiện ném đi, đang ở ngay bên trong kia kìa. Nếu bị phát hiện, ai dám chắc là sẽ không bị đánh gãy chân rồi ném ra ngoài chứ?
Nhưng Tỉnh Nghiên đã mở lời, anh ta cũng không tiện từ chối. Trước mặt người đẹp, dũng khí bỗng dưng sôi trào. Dưới sự kích thích của hormone nam tính, Trần Tĩnh nghiến răng nói:
"Được, các cô chờ tôi!"
Nói xong, Trần Tĩnh tung người một cái, ôm lấy mép tường, sau đó hai chân dùng sức đạp… đạp… bạch… bạch… bạch… Rồi lại rơi xuống.
Nhìn bộ dạng thảm hại của Trần Tĩnh, Tỉnh Nghiên chỉ biết liếc xéo, thấp giọng mắng một câu:
"Đúng là đồ vô dụng."
Trần Tĩnh mặt mày đỏ bừng, vội gọi người thợ quay phim của mình tới hỗ trợ. Một người đẩy mông, một kẻ cố sống cố chết trèo lên, cuối cùng cũng bám được lên mép tường…
"Thầy Thái, các vị làm gì vậy? Mau xuống đây!"
Sau lưng họ bỗng truyền đến một tiếng gọi lớn. Đám người Thái Phương quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Ngô Trường Hỉ đang sải bước chạy về phía này, sau lưng còn có mấy người nữa đi theo, trông mặt mũi lạ hoắc.
"Ngô Trường Hỉ, cuối cùng anh cũng tới rồi! Đây chính là vị đại sư mà anh nói đấy hả? Phỉ phui! Người ta căn bản không thừa nhận có chuyện hẹn ước so tài gì sất, ngược lại còn đóng sập cửa không cho chúng tôi vào. Rốt cuộc là thế nào đây?" Trần Tĩnh lớn tiếng phàn nàn.
Ngô Trường Hỉ nhìn cánh cổng lớn đóng chặt im ỉm, rồi lại thấy Tiểu La đang cố trèo tường, lập tức hiểu ra cơ sự, cười khổ nói:
"Chuyện này... Chuyện này quả thực có chút phức tạp."
Thái Phương liếc mắt một cái đã nhìn ra vấn đề, hỏi:
"Tiểu Ngô, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?"
Ngô Trường Hỉ gượng cười:
"Ảnh chụp lần trước là do tôi chụp lén. Còn về chuyện so tài, tôi thực sự chưa kịp nói rõ với đại sư. Chủ yếu là tôi cũng không biết nên mở lời như thế nào... Ban đầu đã nói xong, chỉ cần chứng minh đại sư có thể viết ra được những con chữ như trong ảnh, lấy lại sự trong sạch cho tôi là được. Ai ngờ sự việc lại biến thành một cuộc so tài, tôi căn bản không biết đại sư có đồng ý hay không nữa..."
Lời này vừa thốt ra, Thái Phương, Trần Tĩnh, Tỉnh Nghiên đồng loạt nổi giận.
Tỉnh Nghiên tức tối nói:
"Ngô Trường Hỉ! Anh đã không biết chắc, còn dám nói năng lung tung hả? Bây giờ thì hay rồi, rất nhiều phóng viên của các tòa soạn lớn đều sắp kéo đến đây, còn có cả bạn bè từ hiệp hội thư pháp, e rằng cũng không ít người dân ở huyện Tùng Vũ của các anh nữa. Đến lúc đó, vị hòa thượng này nhất quyết không chịu thi đấu... Hừ hừ... Anh mất mặt thì đã đành, đằng này anh còn kéo theo cả giới truyền thông chúng tôi mất hết thể diện! Ngô Trường Hỉ, nếu chuyện này không thành, anh phải chịu hoàn toàn trách nhiệm!"
Trần Tĩnh cười khẩy:
"Chỉ e là anh không gánh nổi trách nhiệm này đâu. Bây giờ thì hay rồi, lúc đầu thì sấm sét đùng đoàng, bây giờ e là đến một hạt mưa cũng chẳng có."
Nói rồi, Trần Tĩnh liếc nhìn cánh cổng sắt lớn, rồi lại ngó lên bức tường, bất giác sờ sờ cái mông mình. Lúc này, anh ta bắt đầu mong cho vị hòa thượng kia đừng nhận lời thách đấu, đến lúc đó, anh ta sẽ tha hồ dùng bút mực của mình mà bôi xấu ngôi chùa này một trận cho hả dạ! Cho nó ô danh vạn năm! Còn con sói kia nữa, anh ta cũng đã quyết, sau khi trở về sẽ lập tức đăng báo, tìm một lý do nào đó để người ta đến bắn chết nó, báo thù cho cú cào kia!
Thái Phương cố nén cơn giận, nói:
"Tiểu Ngô, tôi hy vọng anh có thể xử lý ổn thỏa chuyện này. Nếu không, cơn thịnh nộ của các vị chuyên gia không dễ gì mà dập tắt đâu."
Ngô Trường Hỉ liên tục gật đầu:
"Tôi biết, tôi sẽ lập tức nghĩ cách ngay."
"Nghĩ cách gì nữa? Cổng đã đóng rồi, chẳng lẽ anh định trèo tường vào trong à?" Trần Tĩnh cười nhạo.
Hầu Tử không ưa nổi vẻ mặt của Trần Tĩnh, bèn cười khẩy:
"Trèo tường ư? Bọn ta muốn trèo tường thì có gì là khó? Đâu có giống như mấy tên vô dụng, đến cái tường cũng trèo không qua."
"Mày!" Trần Tĩnh lập tức nổi xung.
Kết quả, Bàn Tử xắn tay áo lên, để lộ bắp thịt cuồn cuộn "mỡ màng", trừng mắt một cái, trực tiếp dọa cho Trần Tĩnh phải nuốt ngược những lời định nói vào trong bụng. Nhưng Trần Tĩnh cũng không muốn mất hết mặt mũi trước Tỉnh Nghiên, bèn nghiến răng nghiến lợi, cố làm ra vẻ hung hăng, nói:
"Chúng mày cứ chờ đấy cho tao!"
Bàn Tử khinh thường:
"Chờ cái mẹ nhà mày ấy! Mày có tin không, ngay bây giờ Bàn gia tao sẽ nắn lại xương cho mày đấy?"
"Mày dám?!" Trần Tĩnh hét lên.
Chát!
Một bàn tay to lớn vả thẳng vào mặt Trần Tĩnh. Anh ta lảo đảo quay một vòng tại chỗ, lập tức đứng ngây ra như phỗng! Gã này vậy mà dám ra tay thật!
"Mày... Mày dám đánh tao? Tao sẽ kiện mày, kiện cho mày tù mọt gông, nhà tan cửa nát!" Trần Tĩnh bị mất hết thể diện ngay trước mặt nữ thần trong lòng, gào lên như bị chọc tiết.
Chát!
Bàn Tử trở tay tát thêm một cái nữa. Trần Tĩnh hết sức "phối hợp", tiếp tục xoay ngược lại một vòng, hai tay ôm mặt, trông như một thiếu phụ bị ức hiếp, lắp bắp chỉ vào Bàn Tử:
"Anh... Có bản lĩnh thì quân tử động khẩu không động thủ!"
Phì!
Bàn Tử phun một bãi nước bọt thẳng vào mặt Trần Tĩnh. Anh ta lập tức cảm thấy một trận buồn nôn dâng lên, vội chạy qua một bên lấy khăn tay ra lau.
"Bàn Tử, cậu làm gì vậy?" Ngô Trường Hỉ thấy vậy, vội vàng kêu lên.
Đám người Thái Phương lúc này mới hoàn hồn. Chẳng ai ngờ được, gã Bàn Tử này nói động thủ là động thủ ngay, ra tay quá nhanh, khiến tất cả đều không kịp phản ứng. Lúc này, họ mới chạy tới can ngăn...
Trần Tĩnh thấy Hầu Tử và Ngô Trường Hỉ đang giữ chặt Bàn Tử, không cho gã ta xông tới nữa, bản thân mình cũng được người thợ quay phim của mình giữ lại, lập tức trở nên hung hăng, gào lên:
"Buông tao ra! Sĩ khả sát bất khả nhục! Hôm nay tao quyết sống mái với mày!"
Bàn Tử nghe xong, lập tức nổi điên. Từ nhỏ đã quen đánh lộn, gã làm sao không hiểu rõ loại người miệng hùm gan sứa như Trần Tĩnh? Gã liền giãy mạnh, muốn xông lên đánh tiếp.
Nhưng Hầu Tử và Ngô Trường Hỉ vẫn giữ chặt lấy gã, không hề buông lỏng.
Trần Tĩnh thấy vậy, càng làm già, gào thét như điên:
"Buông tao ra! Thằng Bàn Tử chết bầm kia, mày dám đánh tao à? Tao sẽ cho mày biết thế nào mới là đàn ông chân chính!"
Hét lên một tiếng này, Trần Tĩnh dùng sức cực lớn. Tiểu La và Lão Miêu sơ ý không giữ chặt, lại để anh ta xông ra ngoài. Kết quả, ngay khoảnh khắc anh ta lao ra, vạt áo của hai người kia khẽ chùng xuống, Trần Tĩnh lại dừng bước. Hai người cúi đầu nhìn, rõ khổ, Trần Tĩnh lại tự tay níu chặt lấy áo của họ không chịu buông ra...
Hai người thợ quay phim mặt mày câm nín. Cái gã này cũng quá trơ trẽn rồi!
Nhưng cả hai vẫn đành phối hợp, giả vờ ngớ ngẩn, đuổi theo giữ chặt lấy Trần Tĩnh, không cho anh ta lao lên.
Trần Tĩnh thấy hai người "phối hợp" như vậy, tự nhiên càng la lối om sòm hơn.
Mà Tỉnh Nghiên đứng một bên chỉ khẽ lắc đầu, nhìn Trần Tĩnh mà như đang nhìn một tên hề ngốc nghếch. Nhưng cô cũng biết, loại người này đôi khi cũng có tác dụng, ít nhất là có thể chọc tức Ngô Trường Hỉ. Bị người khác lừa gạt như thế, nếu không trả đũa một chút, cô cũng không phải là Tỉnh Nghiên nữa.
"Thằng Bàn Tử chết bầm nhà mày! Đồ có mẹ sinh mà không có mẹ nuôi dạy! Dám đánh tao à? Hôm nay tao quyết liều mạng với mày!" Trần Tĩnh la lối nửa ngày, vẫn chưa hả giận, liền buông lời chửi bới thậm tệ.
Nhưng mà...
Câu nói kia vừa thốt ra, đôi mắt Bàn Tử lập tức đỏ ngầu. Gã đang định hất văng những người bên cạnh ra thì Hầu Tử và Ngô Trường Hỉ lại thuận thế nới lỏng tay!
Trong lòng Bàn Tử thầm khen một câu: "Đúng là anh em tốt!"
Sau đó, gã sải bước lao tới trước mặt Trần Tĩnh. Anh ta thấy vậy, lập tức trợn tròn mắt, quay người định bỏ chạy, thầm nghĩ: "Gã Bàn Tử này một thân toàn thịt mỡ, chắc chắn chạy không nhanh. Mình chạy xa một chút, xem gã có thể làm gì được mình?"
Nhưng Tiểu La và Lão Miêu vẫn chưa kịp phản ứng, vẫn còn đang giữ chặt lấy anh ta! Thế rồi, Trần Tĩnh gặp bi kịch. Một bước dài nhưng không thể nào thoát ra được, sau đó cổ áo bị túm chặt, phía sau lưng truyền đến một luồng sát khí hung tợn, khiến lông tóc toàn thân anh ta đều dựng đứng cả lên.
Bàn Tử vung tay, một đấm thẳng vào mặt.
Bốp!
Một quyền trúng đích, Trần Tĩnh ngửa mặt lên trời, máu tươi từ mũi phun trào!
Bàn Tử tức giận gầm lên:
"Mày chửi Bàn gia, Bàn gia nhịn, coi như trả lại hai cái tát mày vừa ăn. Nhưng mày dám chửi mẹ tao ư? Mẹ kiếp nhà mày, hôm nay tao quyết đánh gãy chân mày!"
Nói xong, Bàn Tử liên tiếp tung ra mấy cái tát trái phải, rồi nhấc chân tung một cước trúng ngay bụng Trần Tĩnh.
Bàn Tử tuy béo, nhưng đánh nhau lại không hề tệ, động tác rất nhanh, tựa như một con trâu điên.
Lão Miêu cùng Tiểu La đều không tài nào cản nổi.
Thái Phương thấy vậy, vô cùng sốt ruột. Ông tuổi đã cao, sức lại yếu, càng không thể nào cản được, đành vội vàng chạy tới, kêu Ngô Trường Hỉ và Hầu Tử mau vào can ngăn.