"Tiểu hòa thượng, sao đầu óc cậu lại bảo thủ thế nhỉ? Thời buổi này, chùa chiền nào mà chẳng mong được phóng viên đến tận nơi phỏng vấn, đưa tin? Mới ba ngày trước thôi, tôi còn được Bạch Vân tự mời đến làm một chuyên đề cho họ đấy. Cậu thì hay rồi, chúng tôi tự tìm đến cửa, cậu lại đóng cửa không chịu tiếp. Cậu làm thế này, cẩn thận sau này chúng tôi chẳng thèm đưa tin cho chùa của cậu nữa đâu. Đến lúc đó, nơi này của cậu sẽ thật sự vắng như chùa Bà Đanh cho mà xem."
"A Di Đà Phật, các vị thí chủ không cần nhiều lời. Dùng đất Phật môn làm nơi tranh tài, đây là chuyện tuyệt đối không thể. Hôm nay chùa này đóng cửa không tiếp khách, xin cáo từ."
Nói xong, Phương Chính phất ống tay áo một cái, cầm khăn lau đi về phía Phật Đường. Chuyện này tuyệt đối không thể dây dưa thêm nữa. Đối phương nói chuyện nghe quá hấp dẫn, hắn thực sự sợ bản thân sẽ không kìm lòng được mà đồng ý mất. Đến lúc đó, khoan hãy nói đến chuyện bị trừ mức độ hoàn thành nhiệm vụ, nếu bị trừ công đức thì mới thật sự là thê thảm! Hắn mới có vỏn vẹn 16 điểm công đức, có muốn trừ cũng không đủ, vạn nhất lại rước thêm nghiệp hỏa vào người, cuộc sống sau này sẽ ra sao đây?
Tiếng bước chân của Phương Chính xa dần. Mấy người đứng ngoài cổng đưa mắt nhìn nhau, không biết tiếp theo nên làm thế nào mới phải.
"Tỉnh Nghiên, cậu vẫn nên mặc lại quần áo cho chỉnh tề đi." Thái Phương nhìn Tỉnh Nghiên vẫn còn đang ngẩn người, không nén được bèn nhắc nhở.
Mấy người đàn ông còn lại thì vội vàng ngẩng mặt nhìn trời, ra vẻ ta đây không thấy gì hết, nhưng lại cố liếc trộm, như thể sợ người khác không phát hiện ra mình đang nhìn.
Mặt Tỉnh Nghiên đỏ bừng. Chiếc váy ngắn đã bị Độc Lang xé rách, rơi lại trong sân chùa, hơn nữa cũng đã tả tơi, e là không mặc lại được nữa. Quần áo khác cô cũng không mang theo lên núi, quả thực có chút đau đầu.
"Tỉnh Nghiên, cô dùng tạm cái này quấn quanh hông đi, ít nhiều cũng che được phần nào."
Tỉnh Nghiên vốn định từ chối, nhưng chỉ mặc mỗi chiếc quần tất dày mà đi đi lại lại bên ngoài, dù không đến nỗi lộ hàng, cũng thật rất khó coi. Lúc này, cô đành gật đầu đồng ý, lấy áo khoác quấn quanh hông, che đi phần thân dưới.
Cảnh đẹp không còn, mấy anh chàng thợ quay phim đang "ngắm cảnh" cũng nhanh chóng thu hồi ánh mắt.
Một người trong số họ hỏi Thái Phương:
"Thầy Thái, chuyện này giờ tính sao đây? Cổng đóng rồi, chúng ta không vào được. Lát nữa nhóm ông Âu Dương Hoa Nhĩ đến nơi, chẳng lẽ cũng bị ăn một cánh cửa đóng sập vào mặt như chúng ta ư? Vậy chẳng phải chuyến đi hôm nay của chúng ta thành công cốc cả lũ à? Trước đó đã tốn bao nhiêu giấy mực để tuyên truyền cho cuộc so tài hôm nay, kết quả lại cho mọi người leo cây tập thể thế này, tòa soạn chúng ta coi như mất hết mặt mũi."
Thái Phương và Tỉnh Nghiên cũng lộ vẻ bất đắc dĩ.
Trần Tĩnh nhìn quanh bốn phía, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên bức tường bao không cao lắm của ngôi chùa, một ý nghĩ chợt lóe lên:
"Cổng không vào được, chúng ta có thể trèo tường mà! Tường này không cao, bật nhảy một cái là có thể bám vào mép tường rồi, rất dễ trèo qua. Chỉ cần vào được bên trong là có thể mở cổng lớn từ phía trong ra."
"Có lý, vậy cậu trèo tường đi." Cuối cùng Tỉnh Nghiên cũng lên tiếng. Cô vừa dứt lời, Trần Tĩnh lập tức méo mặt.
Ý kiến là do anh ta đưa ra, nhưng trèo tường ư? Anh ta không dám!
Một vị hòa thượng bá đạo, đến cả con sói to như con bê cũng có thể tùy tiện ném đi, đang ở ngay bên trong kia kìa. Nếu bị phát hiện, ai dám chắc là sẽ không bị đánh gãy chân rồi ném ra ngoài chứ?
Nhưng Tỉnh Nghiên đã mở lời, anh ta cũng không tiện từ chối. Trước mặt người đẹp, dũng khí bỗng dưng sôi trào. Dưới sự kích thích của hormone nam tính, Trần Tĩnh nghiến răng nói:
"Được, các cô chờ tôi!"
Nói xong, Trần Tĩnh tung người một cái, ôm lấy mép tường, sau đó hai chân dùng sức đạp… đạp… bạch… bạch… bạch… Rồi lại rơi xuống.
Nhìn bộ dạng thảm hại của Trần Tĩnh, Tỉnh Nghiên chỉ biết liếc xéo, thấp giọng mắng một câu:
"Đúng là đồ vô dụng."
Trần Tĩnh mặt mày đỏ bừng, vội gọi người thợ quay phim của mình tới hỗ trợ. Một người đẩy mông, một kẻ cố sống cố chết trèo lên, cuối cùng cũng bám được lên mép tường…
Mà đúng lúc này, Phương Chính đang quét dọn trong Phật Đường thì phát hiện dưới gầm bàn thờ có tiếng động lạ. Hắn cúi xuống kiểm tra, một con chuột đang lén lút nấp ở bên trong! Thấy Phương Chính, con chuột liền nhanh chân bỏ chạy!
Phương Chính lập tức nổi giận. Phật Đường là thánh địa của Phật môn, nơi này thờ phụng Thần Phật! Chuột chạy vào cũng không sao cả, chúng sinh bình đẳng mà. Nhưng con chuột chết tiệt này lại dám cả gan gặm đồ cúng là có ý gì đây? Không thắp hương, không lạy Phật, không bỏ tiền công đức, lại còn muốn ăn trộm đồ ư?
Phương Chính hét lớn một tiếng:
"Đứng lại!"
Trần Tĩnh vừa mới leo lên được đầu tường, vốn đã vì căng thẳng mà cơ bắp toàn thân căng cứng, thần kinh cũng căng như dây đàn. Đột nhiên nghe một tiếng hét lớn như vậy, cả người run lên, "bịch" một tiếng lại rơi thẳng xuống đất!
Cũng may, người thợ quay phim đứng dưới nhanh tay, một phát đỡ được anh ta. Kết quả, cả hai người cùng biến thành hai quả bầu lăn lông lốc trên đất.
Tỉnh Nghiên thấy vậy, chỉ biết quay mặt đi chỗ khác, thật không thể nhìn nổi nữa. Một gã đàn ông vô dụng như thế, cô cũng không hiểu sao anh ta có thể lớn tướng được như vậy! Nhìn tiểu hòa thượng người ta xem, vung tay một cái, cả một con sói to cũng ném đi được. Còn cái gã này, thân hình cao to vạm vỡ, tay chân đầy đủ, mà trèo một bức tường cũng không xong…
"Trần Tĩnh, nếu không được, hay để Tiểu La thử xem sao?" Thái Phương tiến lên hỏi han. Tiểu La là thợ quay phim của Thái Phương, tuổi còn trẻ. Vừa nghe Thái Phương nói vậy, anh chàng ngược lại có chút hăng hái, nhất là ánh mắt kia, thỉnh thoảng lại liếc trộm về phía Tỉnh Nghiên.
Trần Tĩnh vốn đã muốn bỏ cuộc, định nhân cơ hội này mà thoái thác, nhưng lại nhìn thấy ánh mắt của Tiểu La, hormone nam tính lại một lần nữa trỗi dậy mạnh mẽ. Anh ta dứt khoát từ chối:
"Không cần! Vừa rồi hơi sơ ý thôi, lần này chắc chắn sẽ được! Lão Miêu, lại giúp tôi một tay, nâng tôi lên!"
"Trần Tĩnh à, hay là… tôi thấy, không bằng cứ để Tiểu La thử xem sao?" Lão Miêu bị Trần Tĩnh ngã đè lên người một lần nên cũng đã có chút ám ảnh tâm lý.
"Thử cái con khỉ! Người xưa có dạy, ngã ở đâu thì phải đứng lên ở đó! Nâng tôi lên!" Trần Tĩnh tức tối nói. Lúc trước đã đủ mất mặt rồi, lần này anh ta nhất định phải làm cho xong chuyện này, gỡ gạc lại chút thể diện!
Lão Miêu bất đắc dĩ, chỉ có thể giúp Trần Tĩnh trèo tường thêm lần nữa. Lần này, Trần Tĩnh dồn hết sức bình sinh, bắt đầu hì hục trèo tường.
Bên trong Phật Đường, Phương Chính xách cây chổi, đuổi theo con chuột chạy loạn khắp nơi, miệng thì không ngừng la mắng:
"Ngươi đứng lại đó cho ta! Dừng lại!"
Lúc trước vì bất ngờ nên mới hét lớn tiếng, sợ lại kinh động đến Bồ Tát, lần này Phương Chính đã hạ giọng hơn nhiều.
Con chuột lại càng chạy nhanh hơn, mắt liếc ngang liếc dọc, còn vẫy vẫy cái đuôi ra vẻ trêu ngươi.
Phương Chính càng thêm tức giận, nhanh chân đuổi theo, vung cây chổi định đập xuống, nhưng lại nghĩ đến sát sinh là tội lớn, đành dứt khoát từ bỏ ý định, chuyển sang dùng tay bắt.
Nhưng tốc độ của chuột lại cực nhanh. Vồ hụt mấy cái, nó đã biến mất sau lưng Phương Chính, rồi thuận thế trèo tót lên xà nhà! Ngồi chễm chệ trên đó, mặt mày gian xảo như tên trộm nhìn xuống Phương Chính, cái đuôi lại vung vẩy, miệng kêu "chi chi" inh ỏi.
Phương Chính nghe thấy, càng tức điên lên, quát:
"Con chuột nhắt chết tiệt, lại còn dám chế giễu ta nữa hả? Có bản lĩnh thì ngươi xuống đây cho ta xem!"
Con chuột xoay người, chổng cái mông về phía hắn! Sau đó bò sang một bên, "phốc" một cái đã nhảy tót lên một ngọn đèn dầu!
Phương Chính thấy vậy, giật nảy mình! Đèn trong Phật Đường đều là đèn dầu, chứ không phải đèn điện!
Con chuột này mà nhảy nhót lung tung ở trên đó, dầu thắp mà đổ ra, thì đúng là mất tiền như chơi!
Phương Chính quýnh lên, hét lớn một tiếng:
"Xuống ngay!"
Phù phù!
Con chuột chẳng thèm để ý, nhưng Trần Tĩnh vừa mới trèo lên được đầu tường lại bị tiếng hét của hắn làm cho giật mình kinh hãi, tay chân mềm nhũn, cả người cắm đầu lao thẳng xuống dưới!
Lão Miêu thấy vậy, giả vờ giơ tay ra đỡ, sau đó, không phụ sự kỳ vọng của mọi người, không đỡ trúng người. Trần Tĩnh ngã chổng bốn vó lên trời, nằm lăn lộn trên mặt đất ôm eo, miệng không ngừng kêu "ai ui" thảm thiết.