Lão Nạp Phải Hoàn Tục

Chương 58: Hai Cái Đầu Trọc



Bàng Vĩ siết chặt nắm đấm, nhưng cũng đành bất lực.

"Cục trưởng…"

Ngô Hải cất tiếng hỏi.

Cục trưởng Trương nói:

"Thôi được, con gái anh có tới hay không, tôi không dám chắc. Tôi chỉ có thể cho anh một cơ hội gọi điện thoại."

"Không cần, tôi muốn các anh đi làm! Chuyện này nhất định phải thành! Không có bất kỳ chỗ nào để thương lượng! Trước giữa trưa, không gặp được con gái, tôi cũng sẽ kết thúc tất cả ở đây."

Hàn Khiếu Quốc nói giọng cương quyết.

Cục trưởng Trương nhìn về phía Phương Chính. Phương Chính chắp tay trước ngực:

"A Di Đà Phật, thí chủ, Hàn thí chủ đã thành tâm hối cải, chi bằng ngài hãy thỏa mãn nguyện vọng này của y."

Cục trưởng Trương gật đầu:

"Đại sư đã mở lời, tôi sẽ cố gắng hết sức. Nhưng anh phải đảm bảo, trong khoảng thời gian này, không được phép làm loạn!"

"Yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ không gây rối, sẽ chờ ở đây."

Hàn Khiếu Quốc nói, trong lòng lại cười khổ không thôi. Gây rối ư? Có vị hòa thượng này ở đây, hắn có thể làm loạn được sao?

Cục trưởng Trương lấy bộ đàm ra, đi ra xa một chút.

Không bao lâu sau, Cục trưởng Trương quay lại, thở dài nói:

"Hàn Khiếu Quốc, hà tất anh phải như vậy? Con gái anh hiện đang bệnh nặng, không thích hợp đi lại đường dài mệt nhọc."

Hàn Khiếu Quốc nghe vậy, trầm mặc. Theo như đã giao ước, hắn không thể nói ra là đưa con gái đến để chữa bệnh. Cho nên, chỉ có thể im lặng đối mặt.

Cục trưởng Trương nói tiếp:

"Bác sĩ bảo, con gái anh không còn nhiều thời gian nữa. Đây có lẽ là lần gặp mặt cuối cùng của hai cha con, liệu mà thu xếp cho tốt đi."

Nói xong, Cục trưởng Trương để nhóm Ngô Hải canh chừng Hàn Khiếu Quốc, còn mình thì xuống núi sắp xếp việc đón con gái Hàn Tiểu Mễ của Hàn Khiếu Quốc lên.

Phương Chính thấy vậy, quay người về Phật đường, tiếp tục lau dọn. Chuyện bên ngoài, đã không cần hắn bận tâm nữa.

Thời gian trôi qua từng giây, từng phút.

Ba giờ sau, Cục trưởng Trương trở về. Cùng đi còn có một tốp cảnh sát vũ trang. Một trong số đó cõng một cô bé trên lưng, đi ngay sau Cục trưởng Trương. Cô bé ấy mặt mày xinh xắn như tạc, đáng yêu như búp bê, mắt to tròn, lông mi dài cong vút, miệng chúm chím, đội một chiếc mũ. Nhìn từ bên cạnh, có thể thấy mái tóc của cô bé đã bị cạo sạch. Cô bé thấy Phương Chính đang nhìn mình, liền cười tủm tỉm rồi bỏ mũ xuống, chỉ vào cái đầu trọc của mình, sau đó nheo mắt tinh nghịch nhìn Phương Chính.

Phương Chính lập tức bị hành động của cô bé này làm cho bật cười. Con bé này thật đúng là đáng yêu.

Bên cạnh cô bé là một người phụ nữ mặt mày tiều tụy, đôi mắt hơi sưng đỏ, hiển nhiên đã khóc rất nhiều.

Người phụ nữ vừa nhìn thấy Hàn Khiếu Quốc đang kề dao trên cổ, lập tức nổi giận. Bất chấp sự can ngăn của mọi người, cô xông thẳng tới, giơ tay tát cho Hàn Khiếu Quốc một cái! Sau đó, cô khản giọng gào lên:

"Cái thằng khốn nạn nhà anh! Nói đi là đi, nói để chúng tôi tới gặp là chúng tôi phải tới gặp! Nói ly hôn là ly hôn! Anh coi anh là ai hả? Anh lại xem chúng tôi là cái gì? Cái thằng khốn nạn nhà anh, trước kia chuyện gì tôi cũng nghe theo anh, lần này, bà đây quyết không theo!"

Nói xong, người phụ nữ rút ra một xấp giấy từ trong túi, xoẹt một tiếng, xé tan thành hai mảnh ngay trước mặt Hàn Khiếu Quốc!

Phương Chính liếc mắt nhìn, phía trên là mấy chữ "Đơn xin ly hôn"!

Hàn Khiếu Quốc cũng trợn tròn mắt, không biết là bị đánh đến ngây người, hay là bị hành động của người phụ nữ làm cho chấn động. Hồi lâu sau, Hàn Khiếu Quốc mới đưa một tay ôm chầm lấy người phụ nữ vào lòng, mặc cho cô cào cấu, chửi mắng trong ngực mình, hắn cũng không buông tay. Một lúc lâu sau, người phụ nữ mới dần bình tĩnh lại.

Hàn Khiếu Quốc dùng giọng trầm khàn nói:

"Tiểu Song, anh có lỗi với em, nhưng anh yêu em! Anh không thể liên lụy em... Chúng ta vẫn nên ly hôn đi."

"Cái thằng khốn nạn nhà anh, bây giờ chê tôi rồi phải không? Trước kia theo đuổi tôi anh đã nói thế nào? Tôi nói cho anh biết, đời này tôi quyết bám theo anh!"

Người phụ nữ nói giọng nhỏ nhưng đầy kiên định.

Hàn Khiếu Quốc nghe vậy, siết chặt vòng tay ôm người phụ nữ, khẽ nói:

"Được, nếu anh còn có thể sống sót, nhất định sẽ về tìm em."

Người phụ nữ "ừm" một tiếng, rồi lại mắng:

"Anh điên rồi sao? Lúc này mà lại bắt tôi dẫn con bé đến gặp anh? Anh không biết con bé bị bệnh, không chịu nổi mệt nhọc thế này à!"

Hàn Khiếu Quốc cười khổ:

"Anh biết, nhưng anh không còn cách nào khác, anh chỉ muốn gặp con một lần. Huống hồ, ở lại bệnh viện cũng có ích gì đâu, phải không? Có lẽ, lên núi ngắm trời xanh mây trắng, tâm trạng tốt, bệnh tình lại khá hơn thì sao."

"Anh…"

Người phụ nữ có chút bất đắc dĩ, xoay người lại, ôm lấy con gái, nói:

"Mễ Lạp, ba của con muốn gặp con."

Mễ Lạp lập tức giang hai tay ra, líu lo:

"Ba ơi, ôm con."

Hàn Khiếu Quốc cười, vội ôm lấy Hàn Tiểu Mễ, sau đó nói với Cục trưởng Trương:

"Cục trưởng, tôi muốn ở riêng với con gái khoảng mười phút. Ngôi chùa này lớn như vậy, tôi chạy không thoát được đâu."

Cục trưởng Trương nhíu mày...

Hàn Tiểu Mễ cất giọng trong trẻo:

"Chú cảnh sát ơi, xin chú cho cháu chơi với ba một lát đi ạ. Có lẽ sau này Mễ Lạp không được chơi với ba nữa đâu."

Cục trưởng Trương sững người, cuối cùng vẫn không nỡ từ chối, ông khoát tay ra hiệu cho mọi người lui ra. Chỉ có điều, vòng vây bên ngoài lại càng được bố trí chặt chẽ hơn, hai bước một người, ba bước một trạm gác, đường xuống núi lại càng bị phong tỏa nghiêm ngặt.

Cảnh sát đã lui ra, Hàn Khiếu Quốc nhìn về phía Phương Chính, nói:

"Đại sư, đây là con gái tôi, Hàn Tiểu Mễ, tên ở nhà là Mễ Lạp. Mễ Lạp, đây là Phương Chính đại sư, đại sư lợi hại lắm đấy nhé."

Lỗ Song Song cũng nghe Cục trưởng Trương nói là Phương Chính đã khuyên Hàn Khiếu Quốc tự thú. Cảm xúc của cô đối với Phương Chính có chút phức tạp, vừa có cảm kích, lại vừa có bất mãn. Cảm kích vì ngài ấy khuyên được Hàn Khiếu Quốc ra tự thú, mà bất mãn cũng chính vì chuyện này...

Nhưng Hàn Tiểu Mễ lại ngoan ngoãn cười nói với Phương Chính:

"Chào đại sư đầu trọc ạ. Ngài lợi hại như vậy, có phải vì ngài là đầu trọc không ạ?"

Phương Chính ngạc nhiên, rồi cười đáp:

"A Di Đà Phật, đúng vậy đó, vì ta là đầu trọc, nên mới lợi hại."

"Hi hi... Nhưng Mễ Lạp cũng là đầu trọc mà lại chẳng lợi hại chút nào. Toàn làm ba với mẹ khóc thôi…"

Hàn Tiểu Mễ kéo kéo vạt áo, bĩu đôi môi nhỏ xinh, có chút ngượng ngùng nói.

Phương Chính nhìn cô bé đáng yêu, càng cảm thấy yêu mến cô nhóc hiểu chuyện, lạc quan này. Qua cách nói chuyện, không khó để nhận ra, cô bé đã biết bệnh tình của mình, nhưng con bé không hề buồn bã khổ sở, ngược lại, còn tỏ ra rất lạc quan, lanh lợi, mọi hành động đều đang cố gắng làm cho mọi người vui cười.

Nhưng con bé lại không biết rằng, nó cười càng vui vẻ, những người yêu thương nó, trong lòng lại càng đau đớn.

Phương Chính tiến lên, nói:

"Hàn thí chủ, có thể cho bần tăng ôm cô bé một lát được không?"

"Đại sư…"

Lỗ Song Song định ngăn cản, nhưng Hàn Khiếu Quốc đã đồng ý ngay. Dù không nỡ, nhưng Hàn Khiếu Quốc vẫn nói:

"Mễ Lạp, chơi với đại sư một lát nhé, ba và mẹ nói chuyện riêng một chút được không?"

"Vâng ạ."

Hàn Tiểu Mễ giang hai tay ra. Phương Chính ôm lấy cô bé, sau đó đi sang một bên, chỉ vào cây bồ đề nói:

"Mễ Lạp, đây là cây bồ đề. Đây là cây phương Nam, nhưng nó lại nảy mầm ở phương Bắc, có phải rất thú vị không?"

Nhưng Hàn Tiểu Mễ căn bản không hiểu vấn đề cây phương Bắc, cây phương Nam gì đó, cô bé nghiêng đầu nói:

"Không hiểu ạ..."

Phương Chính lập tức lúng túng, đành phải nói:

"Mễ Lạp, em xem này."

Nói xong, Phương Chính nhặt một viên đá lên, rồi dùng sức bóp mạnh.Cạch!

Viên đá vỡ nát!

Hàn Tiểu Mễ che miệng nhỏ, kinh ngạc thốt lên:

"Oa, thật là lợi hại!"

Phương Chính cười ha hả nói:

"Mễ Lạp có muốn trở nên lợi hại giống anh không?"

Đối với Tiểu Mễ, Phương Chính không xưng "bần tăng", sợ cô bé nghe không hiểu.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com