"Đương nhiên là có thể, nhưng đây là bí mật nhỏ giữa chúng ta, không được phép nói với người khác đâu nhé."
Phương Chính nói.
Hàn Tiểu Mễ liên tục gật đầu:
"Vâng vâng ạ, đây là bí mật giữa hai cái đầu trọc chúng ta."
Nghe thấy động tĩnh bên này, Lỗ Song Song không yên tâm hỏi:
"Mễ Lạp, con đang làm gì thế?"
Hàn Tiểu Mễ cười đáp:
"Con đang chơi với đại sư ca ca."
Hàn Khiếu Quốc vội ngắt lời, kéo Lỗ Song Song nói sang chuyện khác.
Lúc này Hàn Tiểu Mễ mới lém lỉnh như một tiểu tinh linh, khẽ nói:
"Đại sư ca ca, làm thế nào mới có thể lợi hại như vậy ạ?"
Phương Chính lật tay một cái, lấy ra viên Tiểu Hoàn Đan, nói:
"Ăn viên kẹo này vào là sẽ trở nên lợi hại ngay. Mễ Lạp có muốn ăn không?"
Hàn Tiểu Mễ tuy thông minh, nhưng suy cho cùng vẫn là một đứa trẻ, tính tò mò rất lớn, cô bé liên tục gật đầu:
"Muốn ạ, muốn ạ..."
Phương Chính nói:
"Há miệng ra nào, ca ca cho em."
Hàn Tiểu Mễ há to miệng, Phương Chính thả viên đan dược vào miệng cô bé. Tiểu Hoàn Đan vừa vào miệng liền tan ra, hương vị cũng không tệ lắm.
Sau khi ăn xong, Hàn Tiểu Mễ chép chép cái miệng nhỏ nhắn, nói:
"Ăn ngon thật đấy ạ... Từ sau khi Mễ Lạp bị bệnh, mẹ và mấy chị áo trắng đều không cho Mễ Lạp ăn kẹo. Thật ra Mễ Lạp rất muốn ăn những món đồ ăn đẹp mắt kia, chúng rất ngon, rất ngọt..."
Phương Chính nghe vậy, trong lòng có chút xót xa, hắn vuốt ve đầu Hàn Tiểu Mễ, nói:
"Sau này em có thể ăn thỏa thích."
"Thật ạ?"
Hàn Tiểu Mễ hỏi.
Phương Chính gật đầu:
"Đương nhiên, vì em là đầu trọc mà. Đầu to sáng bóng ăn thần đan, dĩ nhiên sẽ trở nên rất lợi hại. Nhưng em nhớ kỹ nhé, đây là bí mật giữa chúng ta, không thể nói với bất kỳ ai đâu, ngay cả mẹ và ba của em."
Hàn Tiểu Mễ liên tục gật đầu, thậm chí còn hết sức trịnh trọng chìa ngón tay út ra, nói:
"Ngoéo tay đi ạ!"
Phương Chính và Hàn Tiểu Mễ ngoéo tay với nhau. Hai người nhìn nhau cười khúc khích, rồi lại cười ranh mãnh như hai kẻ trộm vừa làm chuyện gì mờ ám.
Đúng lúc này, Phương Chính ôm Hàn Tiểu Mễ đi đến trước mặt Lỗ Song Song và Hàn Khiếu Quốc, trao Hàn Tiểu Mễ cho Hàn Khiếu Quốc, rồi chắp tay trước ngực nói:
"A Di Đà Phật, thí chủ, hãy nhớ kỹ những điều anh đã hứa với bần tăng. Bần tăng sẽ không quấy rầy gia đình anh nữa."
Hàn Khiếu Quốc ngờ vực nhìn Phương Chính, nhưng Phương Chính không để ý đến y, lặng lẽ rời đi. Chỉ khi đi ngang qua tai Hàn Khiếu Quốc, hắn mới thấp giọng nói:
"Hãy làm người tốt."
Hàn Khiếu Quốc nhìn Hàn Tiểu Mễ đang cười vui vẻ, trong lòng lại đầy nghi hoặc. Nhanh như vậy đã khỏe rồi sao? Chẳng lẽ không phải châm cứu, hay là truyền công lực gì đó? Sao lại cảm thấy họ cũng chẳng làm gì nhiều nhỉ? Hay là vị hòa thượng này lừa mình?
Dù nghi ngờ, nhưng Hàn Khiếu Quốc không nói ra. Ban đầu Lỗ Song Song cũng hơi thắc mắc, nhưng con gái đã trở lại, cô cũng yên tâm phần nào. Lại thêm Hàn Tiểu Mễ đáng yêu, cả nhà quây quần vui vẻ, cười nói rộn rã, khiến Hàn Khiếu Quốc tạm quên đi tất cả.
Thời gian vui vẻ thường trôi qua rất nhanh.
Mười phút thoáng chốc đã hết, cửa lớn mở ra, Cục trưởng Trương dẫn người đi vào.
Dù Hàn Khiếu Quốc trăm ngàn lần không nỡ, nhưng vẫn đi cùng Cục trưởng Trương ra cửa. Đợi Hàn Tiểu Mễ đi khuất, Cục trưởng Trương mới cho người còng tay Hàn Khiếu Quốc, áp giải y đi trước một bước.
Tiếp đó lại sắp xếp người cõng Hàn Tiểu Mễ xuống núi...
Trước khi đi, Cục trưởng Trương một lần nữa đến cửa tìm Phương Chính.
"Đại sư, chuyện này, cảm ơn cậu."
Cục trưởng Trương nói.
"A Di Đà Phật, kỳ thực bần tăng cũng không làm gì cả. Là bản thân Hàn thí chủ có tâm hướng thiện, làm mọi việc cũng là do hoàn cảnh bức bách bất đắc dĩ. Thí chủ, nếu y thật sự có tâm sửa đổi, không ngại giúp y một chút. Không cần phải bao che, tội nghiệt y gây ra, y nên tự mình gánh chịu, nhưng vẫn hy vọng cục trưởng có thể giúp y nhận được một phán quyết công bằng, cho dù đó là tử hình."
Phương Chính nói.
Cục trưởng Trương ngạc nhiên, rồi cười nói:
"Người xuất gia cũng quản chuyện hồng trần sao?"
"Tôi không quản, nhưng cục trưởng thì quản, phải không?"
Phương Chính nháy mắt mấy cái với Cục trưởng Trương.
Cục trưởng Trương cười ha hả:
"Cậu quả nhiên khác biệt với những tên hòa thượng cứng nhắc kia. Yên tâm, tôi sẽ chấp pháp công minh. Cáo từ!"
"Thí chủ đi thong thả."
Phương Chính tiễn Cục trưởng Trương xong xuôi, đóng cửa sân lại.
Ngôi chùa náo nhiệt một lần nữa trở lại vẻ vắng lặng. Phương Chính lại có chút không quen... Đúng lúc này, Độc Lang trở về. Thể lực của gã này càng ngày càng tốt. Mở cửa lớn ra, nó vừa vào đã muốn uống nước. Phương Chính nhìn lướt qua chum nước trong nhà, quả nhiên không còn nhiều lắm.
Sau đó, hắn trực tiếp bắt Độc Lang vác thùng nước, lôi tên lười biếng này xuống núi gánh nước.
“Hệ thống à, ta đây coi như cứu người rồi chứ? Tại sao lại không có ban thưởng?”
Chuyện đã qua, tâm tư của Phương Chính lại quay về vấn đề phần thưởng.
“Đinh! Dược hiệu còn chưa phát huy hoàn toàn, hãy kiên nhẫn chờ đợi.”
Hệ thống đáp.
“Được thôi. Vậy Hàn Khiếu Quốc thì sao? Ta đây cũng coi như độ hắn hướng thiện rồi chứ? Hoàn thành nhiệm vụ cải tà quy chính, quay đầu là bờ rồi còn gì?”
Phương Chính hỏi.
“Đinh! Ban thưởng chưa tới, đã nói rõ là chưa hoàn thành. Muốn cải biến một người, còn lâu mới đơn giản như ngươi nghĩ. Nếu không, công đức cũng sẽ không lớn như vậy.”
Hệ thống đáp.
Phương Chính cười khổ một tiếng. Đúng là vậy! Lúc trước hắn đã nghĩ mọi chuyện quá đơn giản...
Chẳng qua, không có thì không có thôi. Đối với Hàn Tiểu Mễ, hắn thật sự rất yêu quý. Một tiểu thiên thần đáng yêu như vậy, nếu chết đi thì thật đáng tiếc!
Cho nên tâm trạng của Phương Chính cũng không tệ lắm. Hắn xuống núi gánh nước lên, ăn cơm, đọc kinh Phật, thời gian trôi qua cũng thật tiêu dao tự tại.
Dưới núi, Hàn Khiếu Quốc dẫn cảnh sát đến chỗ giấu khoản tiền cướp được, sau đó bị tạm giam, chờ ngày tuyên án. Nhưng tâm trạng của y không tốt chút nào, thậm chí có chút bất an. Y không biết bệnh tình của con gái rốt cuộc có chữa khỏi hay không. Mặc dù lúc ở trên núi, y cảm thấy hy vọng rất lớn, nhưng y càng hiểu rõ hơn, hy vọng càng lớn thì thất vọng càng nhiều. Chuyện này, trước khi có kết quả cuối cùng, y vẫn không thể nào yên lòng.
Cũng may, Cục trưởng Trương đã hứa sẽ cho phép Lỗ Song Song đến thăm tù.
Lỗ Song Song cũng đã hứa sẽ đưa Mễ Lạp về bệnh viện kiểm tra lại, dù cô cảm thấy lần kiểm tra này có chút khó hiểu...
Tất cả dường như không còn liên quan gì đến Phương Chính...
Nhưng khi Phương Chính lang thang trên mạng đọc kinh Phật, lại nhìn ra vấn đề.
“Hệ thống à, giới luật của Phật môn có ‘Tham, Sân, Si, Mạn, Nghi’, hợp lại gọi là ‘Ngũ độc’ hay ‘Ngũ tâm mê vọng’, cũng là ‘Năm gốc rễ của phiền não’.”
“Tham, tức tham lam: Ý nói chúng sinh phải cảnh giác, chớ sinh lòng chấp nhất, tham luyến những vọng tưởng về năm thứ cám dỗ là sắc đẹp, danh vọng, hương thơm, mùi vị, sự tiếp xúc, hoặc năm dục vọng là tiền tài, sắc dục, danh tiếng, ăn uống và ngủ nghỉ.”
“Sân, hay giận dữ: Là trong lòng nảy sinh các loại ý nghĩ tức giận, chán ghét đối với người hoặc vật đi ngược lại những đam mê, sở thích hay sự cố chấp của bản thân.”
“Si, hay ngu si: Là tâm niệm hỗn loạn, mờ mịt, không sáng suốt. Ví dụ như không rõ nhân quả ba đời, không biết nguồn gốc Phật tính của con người, không hiểu được mọi việc đều do nhân duyên hòa hợp mà thành. Trí tuệ trong Phật pháp không phải là sự thông minh tài trí thông thường của thế gian, mà là thấu hiểu các loại nhân quả, tâm tính, nguyên nhân, chân lý của Phật pháp. Nếu không rõ những điều này, tức là thuộc về ngu si, không có trí tuệ.”
“Mạn, hay ngạo mạn: Là các loại tâm tính coi trời bằng vung, xem thường người khác, kiêu căng ngạo mạn, tự phụ tự mãn, tự cho mình là đúng, khinh rẻ người khác.”
“Nghi, tức nghi ngờ: Là không tin tưởng, lòng mang đầy nghi kỵ đối với tất cả mọi người, mọi việc; nghi ngờ vô căn cứ, không phân biệt được thị phi, phải trái, vì vậy mà sinh ra phiền não, tạo thành nghiệp ác. Ví dụ như hoài nghi về Phật tính sẵn có trong mỗi chúng sinh, hoặc hoài nghi đạo lý Phật pháp, không thể tin tưởng mà làm theo, v.v...”