"Thứ nhất, việc trị liệu sẽ chỉ tiến hành ở trên núi."
Hàn Khiếu Quốc gật đầu.
Phương Chính tiếp tục:
"Thứ hai, sau khi con gái của anh khỏe lại, không được phép nói với bất kỳ ai là do bần tăng chữa khỏi."
Hàn Khiếu Quốc ngạc nhiên, rồi nghĩ đến bản lĩnh phi thường của Phương Chính mà lại ẩn cư ở nơi nghèo nàn hẻo lánh này, hẳn là không muốn bon chen danh lợi bên ngoài, thế là gật đầu đồng ý.
Hắn nào biết, Phương Chính ở lại nơi này, phần nhiều là do bất đắc dĩ. Hắn cũng muốn ra ngoài cho thỏa chí tung hoành lắm chứ...
Phương Chính nói:
"Sau đó, bất luận anh muốn đi tự thú thế nào, phải từ bỏ mọi hành vi chống cự. Còn về sinh tử, bần tăng không thể đảm bảo bất cứ điều gì cho anh, tất cả sẽ do pháp luật quyết định. Đây cũng là sự cứu rỗi cho chính anh và là tiền thuốc của bần tăng."
"Tôi biết, tôi nợ nhân viên áp tải kia quá nhiều. Tôi mà chết, coi như đền mạng. Nếu may mắn không chết, cả đời này của tôi sẽ dùng để chuộc tội."
Hàn Khiếu Quốc gật đầu. Hắn đã sớm xem nhẹ sinh tử của bản thân, điều duy nhất không yên lòng chính là cô con gái còn thơ dại.
"Được... Vậy thì chờ ngày mai."
Phương Chính nói.
Mưa ngoài cửa sổ càng lúc càng lớn, sấm chớp không ngừng... Phương Chính cũng không biết mình làm vậy là đúng hay sai. Nhân tính phức tạp, liệu Hàn Khiếu Quốc có thật sự nhận ra lỗi lầm của mình chỉ vì hắn cứu được con gái của y không? Phương Chính không biết...
“Làm hết sức mình, còn lại nghe theo mệnh trời. Gặp gỡ chính là duyên phận. Bần tăng vừa có được Tiểu Hoàn Đan, liền gặp phải chuyện này, xem ra mạng của cô bé kia vẫn chưa đến hồi kết. Thôi, không vì đại công đức này, chỉ đơn thuần là cứu người mà thôi. Còn nhân quả báo ứng, tuần hoàn không sai, Hàn Khiếu Quốc giết người, ắt phải đền mạng.”
Phương Chính thầm cảm thán.
Mưa to gió lớn, đến nhanh mà đi cũng nhanh. Hơn một giờ sau, mưa đã tạnh hẳn.
Nhưng hơi lạnh mà trận mưa lớn mang tới vẫn còn vương vấn...
Ngày thứ hai, trời vừa tờ mờ sáng, Phương Chính đưa mắt nhìn quanh, ánh mắt lập tức sáng rỡ! Toàn bộ ngôi chùa đều bị băng tuyết bao trùm. Tháp cổ khoác lên mình một lớp băng, dưới ánh bình minh, trông đặc biệt óng ánh, lấp lánh! Dưới mái hiên, những cột băng rủ xuống, tựa như những thanh bảo kiếm...
Đây cũng là một trong những món đồ chơi Phương Chính thích nhất khi còn bé. Hắn không nhịn được, tâm hồn trẻ con trỗi dậy, bẻ xuống hai đoạn băng, cầm trong tay, vung vẩy như trường kiếm, cảm giác như được quay về tuổi thơ.
Đúng lúc này, Độc Lang cũng chạy ra. Gã này cũng hấp tấp cắn một đoạn băng, nô đùa cùng Phương Chính. Kết quả là, sau vài cú va chạm mạnh, những cột băng gãy thành nhiều đoạn. Một người một sói lại phải đi tìm những cột băng khác để "quyết đấu".
Nhóm lửa, bắc nồi lớn nấu cơm. Tranh thủ lúc cơm chưa chín, hắn đánh một bài Đại Lực Kim Cương Chưởng, sau đó cơm cũng vừa chín tới!
Lúc này, Hàn Khiếu Quốc cũng lồm cồm bò dậy. Hôm qua bị lạnh cóng suýt chết, lại thêm cả đêm trằn trọc suy nghĩ, gần như không ngủ, nên mới dậy muộn. Nghe mùi cơm chín, Hàn Khiếu Quốc lập tức mon men lại gần, tò mò hỏi:
"Đại sư, cơm gạo của cậu sao lại thơm thế? Còn thơm hơn cả cơm tôi ăn tối qua nữa!"
"Đây là linh mễ của bần tăng, lát nữa anh nếm thử xem."
Phương Chính cười ha hả nói. Lần này hắn cho nhiều linh mễ hơn một chút. Vận mệnh tương lai của Hàn Khiếu Quốc chưa biết ra sao, Phương Chính xem như làm một bữa cơm ngon tiễn y một đoạn đường.
Hàn Khiếu Quốc nghe vậy, cũng cười ha hả, hiểu ý của Phương Chính, không nói gì thêm. Sau một đêm suy nghĩ, dường như y đã thông suốt nhiều điều.
Cơm chín, một người một sói bắt đầu ăn. Nhất là Hàn Khiếu Quốc, chưa từng được nếm món cơm nào ngon đến vậy, từng miếng từng miếng và vào bụng, mùi thơm lan tỏa trong miệng, khiến gã đàn ông to con này suýt chút nữa cảm động đến rơi nước mắt.
Về phần Phương Chính, ngày nào cũng ăn nên đã quen vị, hắn từ tốn dùng bữa, thỉnh thoảng nhấp ngụm nước, dáng vẻ bình thản, ung dung, rất có phong thái của một vị cao tăng đắc đạo.
Ăn sáng xong, Phương Chính để Hàn Khiếu Quốc đợi ở hậu viện, còn mình thì cầm khăn lau đi dọn dẹp Phật đường.
Hàn Khiếu Quốc thấy vậy, cũng không dám ngồi không, bắt đầu giúp Phương Chính quét sân, lau cửa...
Hai người đang bận rộn làm việc, bên ngoài truyền đến một loạt tiếng bước chân.
Phương Chính nghe tiếng, buông khăn lau xuống, thở dài.
Hàn Khiếu Quốc thì mỉm cười, nói với Phương Chính:
"Đại sư, xin hãy nhớ kỹ lời ngài đã nói."
Phương Chính gật đầu. Ngoài cửa lớn, một tốp người đi vào.
"Đại sư, chúng tôi lại đến tham qu... Ớ, Hàn Khiếu Quốc?! Đứng im! Cấm nhúc nhích!"
Cục trưởng Trương, đi cùng vài cảnh sát vũ trang, trong đó có cả Ngô Hải và Bàng Vĩ, tỏ ra cảnh giác. Cục trưởng Trương vừa bước vào, một giây trước còn tươi cười, giây sau mặt đã đanh lại, chỉ tay vào Hàn Khiếu Quốc, lớn tiếng quát!
Không còn cách nào khác, Hàn Khiếu Quốc khét tiếng hung hãn, không thể không cẩn trọng đề phòng, ai cũng không dám lấy tính mạng mình ra đùa!
Hàn Khiếu Quốc cười khẩy:
"Được rồi, đừng căng thẳng thế. Nếu tôi muốn chạy, cũng sẽ không ở đây chờ các anh."
Cục trưởng Trương cũng đã lấy lại bình tĩnh, nhìn về phía Phương Chính đang đi ra từ Phật đường, hỏi:
"Đại sư, đây là chuyện gì?"
Mặc dù gọi là đại sư, nhưng giọng điệu lại có chút nghiêm khắc. Hiển nhiên, tiếng gọi "đại sư" này phần nhiều là do tôn trọng lễ phép và quy tắc, chứ ông ta cũng không thật sự công nhận thân phận đại sư của Phương Chính.
Phương Chính chắp tay trước ngực, nói:
"A Di Đà Phật, các vị thí chủ không cần căng thẳng. Hàn thí chủ và bần tăng đã trò chuyện suốt đêm, được bần tăng khuyên giải, y đã nguyện ý tự thú chịu tội."
"Cái gì?!"
Tất cả mọi người đều sững sờ. Tên ác đồ cùng hung cực ác này, giết người cướp xe chở tiền, một đường bỏ trốn, khiến bọn họ phải lùng bắt khắp nơi, lại bị tiểu hòa thượng trẻ tuổi này nói dăm ba câu đã thuyết phục ra tự thú ư? Chuyện này làm sao có thể?
Phải biết, để cảm hóa Hàn Khiếu Quốc, bọn họ cũng đã tốn không ít công sức. Loa phóng thanh trên xe cảnh sát không ngừng phát lời vợ cũ khuyên Hàn Khiếu Quốc ra đầu thú, chưa từng gián đoạn! Kết quả một chút tác dụng cũng không có... Vậy mà lại bị một tên hòa thượng thuyết phục. Bọn họ bỗng có cảm giác như mình đã sống phí hoài hơn hai mươi năm qua.
Ngô Hải theo bản năng hỏi:
"Đại sư, cậu không đùa đấy chứ?"
Cục trưởng Trương cũng nghiêm nghị nói:
"Đại sư, cậu chắc chứ?"
"Không cần hỏi nữa, là đại sư khuyên tôi đi tự thú. Nếu không, bây giờ tôi đã sớm trốn vào rừng sâu núi thẳm rồi, còn cần các anh đến bắt sao?"
Hàn Khiếu Quốc cất cao giọng nói.
Cục trưởng Trương nhìn về phía Phương Chính, ánh mắt phức tạp. Ông ta phát hiện, mình có chút nhìn không thấu vị tiểu hòa thượng có vẻ ngoài không mấy nổi bật này. Bây giờ nhìn kỹ lại, vị hòa thượng này toàn thân trắng trẻo, đầu trọc sáng bóng, làn da mịn màng như tuyết, còn đẹp hơn cả da con gái, đôi mắt bình thản mà có thần, nếu quan sát kỹ, sẽ thấy dáng vẻ thiếu niên ấy ẩn chứa một tinh thần phấn chấn. Đây đâu phải là một lão hòa thượng cổ hủ, đây rõ ràng là một tiểu hòa thượng có suy nghĩ của riêng mình!
Cục trưởng Trương nói:
"Hậu sinh khả úy."
Rồi Cục trưởng Trương nói tiếp:
"Hàn Khiếu Quốc, anh hẳn là có yêu cầu gì chứ?"
"Đến nước này rồi, còn yêu cầu gì nữa? Cục trưởng, cứ bắt lại là xong thôi?"
Ngô Hải nói.
Hàn Khiếu Quốc cười lạnh một tiếng, trong chớp mắt đã rút ra một thanh đao gãy!
Tất cả mọi người theo bản năng chĩa súng ngay ngắn, chuẩn bị sẵn sàng bắn chết Hàn Khiếu Quốc bất cứ lúc nào!
Hàn Khiếu Quốc lại bình thản kề lưỡi đao lên cổ mình, nói:
"Cục trưởng Trương, tôi chỉ có một yêu cầu: trước khi tự thú, được gặp con gái tôi, nói với con bé vài câu. Không còn yêu cầu nào khác! Sống hay chết, cứ để pháp luật xử lý."
"Anh đang uy hiếp chúng tôi?"
Bàng Vĩ giận dữ nói.
"Chuyện này cũng không hẳn là uy hiếp. Nếu nhất định muốn nói là uy hiếp, thì số tiền tôi cướp được, tôi đã giấu ở một nơi mà các anh tuyệt đối không tìm thấy. Nếu thật sự muốn ép, cùng lắm thì tôi chết, để số tiền kia mãi mãi chôn vùi dưới lòng đất!"
Hàn Khiếu Quốc nói rành rọt từng chữ, đối mặt với Bàng Vĩ, không một chút sợ hãi.