Ký Sự Đèn Cá Dẫn Hồn
1.
Bất chấp những lời càu nhàu phản đối của Ngô Dung, Tống Thao vẫn quyết tâm truy chân tướng sự việc.
Nàng hẹn với Chu Văn, hai cùng đến huyện bên xem xét thi thể.
Thế nhưng chuẩn khỏi cửa, thấy bộ khoái Lục Hành ôm kiếm chờ sẵn ngoài cổng.
"Chào Lục gia."
Chu Văn gượng, trông phần lúng túng và dè chừng.
Tống Thao thì chau mày, cảnh giác hỏi:
"Ngươi tới gì?"
Lục Hành nàng, hừ lạnh một tiếng:
"Đại nhân sợ cô gây chuyện, phái theo bảo vệ."
Hắn dĩ nhiên sự thật, giống như những theo nàng ngoại ô giám định thi thể, việc ai cũng tránh như tránh tà, đều là tình nguyện xin .
Vị công tử cứng đầu từng Tống Thao mỉa mai rằng:
"Ngươi rơi xuống hố suýt chết, thủ , chẳng cái tích sự gì."
Khi tức đến mặt trắng bệch, nhảy dựng lên gào:
"Đã bảo đó là tai nạn! Là tai nạn!
Tống Thao, ngươi đừng nhắc nữa !"
📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^
Dưới ánh mắt chán ghét của Tống Thao, ba nhanh chóng lên đường đến huyện bên.
Cho đến nay, vụ án "nữ quỷ trôi sông" phát hiện tổng cộng sáu t.h.i t.h.ể nữ.
Do t.h.i t.h.ể đều lột da, khó nhận diện phận, nên đến giờ chỉ hai gia đình đến nhận xác.
Thi thể thuộc về một cô gái tên là Điền Tiểu Liên, cô khuyết tật, tay trái sáu ngón.
Vụ án điều tra rõ, t.h.i t.h.ể theo lý nên lưu giữ tại nhà xác công.
Vậy mà khi Tống Thao tới nơi chẳng thấy .
Nhà xác ở huyện bên canh giữ, hỏi thăm dân làng, mới cha của Điền Tiểu Liên lén đưa xác con gái chôn .
Tống Thao từng gặp hai vợ chồng , chính là đôi vợ chồng nông dân từng quỳ ngoài công đường, gào mắng ông trời bất công khi con gái gặp nạn.
Cả hai đều gầy gò vàng vọt, nhưng ánh mắt thì ranh mãnh.
Khi thấy Tống Thao đến tận cửa, lập tức bệt xuống đất lóc thảm thiết:
"Trời ơi, đời còn đạo lý ?
Con gái c.h.ế.t thảm đến thế , chẳng lẽ đến yên nghỉ cũng ?
Con gái coi trọng danh tiếng nhất, c.h.ế.t mà còn để các tới lui, như thế chẳng là nhục ?
Các còn là nữa !"
Tiếng của mụ đàn bà vang dội, nhanh chóng kéo theo hàng xóm vây .
Vài ở cửa xì xào, vẻ mặt đầy bất bình:
"Nói đúng đó, nhà họ Điền tuy bình thường đối xử với con gái gì, nhưng dù gì cũng là con ruột, c.h.ế.t ai chẳng xót?"
"Đám quan phủ chuyện lo, cứ nhằm dân đen mà gây khó dễ.
Có giỏi thì bắt nữ quỷ , đừng hành mấy cái xác nữa."
Tuy thế, nhưng thấy Lục Hành mặc áo khoái, tay cầm kiếm, đám đông rốt cuộc dám cãi tay đôi.
Tống Thao bụng đầy tức giận, liếc qua thì thấy ở cửa chính nhà , một thằng bé đang nấp lấp ló.
Nàng lập tức chất vấn:
"Chuyện xác tạm gác .
Ta hỏi ngươi, hôm trời tối, để con gái một ngoài?
Bảo nó qua sông, đến nhà để đưa nửa bao bột mì?
Ngươi chẳng còn con trai , sai nó ?"
Sắc mặt mụ đàn bà sững , lập tức bật thê lương, giọng chát chúa:
"Nó thì mà thể ! Cô nương, cô thế là ý gì?
Con trai chân tay yếu ớt, mới mười ba tuổi, xa ?"
Tống Thao truy tiếp:
"Đêm Điền Tiểu Liên mất tích, lập tức báo quan?
Đợi tới lúc xảy chuyện mới đến nhận xác?"
Mụ đàn bà lớn, vật xuống đất đập ngực:
"Cô là ý gì? Muốn ép c.h.ế.t ? nó hại .
Con bé tính khí lập dị, hàng xóm ai chẳng .
Tối hôm đó đánh mắng nó, cứ tưởng nó giận dỗi, sang ở tạm nhà , về nữa thôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Liên nhi ơi, hối hận lắm…
Mẹ đáng chết… Mẹ theo con đây…"
Còn dứt lời, mụ bỗng bật dậy lao thẳng bức tường trong sân.
Người chồng vội ôm chặt lấy bà , giữ chặt ngang hông, rống như sấm.
Hàng xóm vây xem cửa cuối cùng cũng nổi giận, thi lên tiếng trách móc:
"Thật quá đáng! Các còn để sống nữa ?
Có xử án thì công đường mà xử, hai vợ chồng nhà họ Điền nào phối hợp, xuống công đường còn ép chết!"
"Con gái nhà mất , đáng thương như thế, các còn nhẫn tâm đến mức !"
Thấy dân tình bắt đầu phẫn nộ, Chu Văn khẽ kéo vạt áo Tống Thao.
Tống Thao mím môi rời , mãi đến khi một đoạn xa, mới thấy Lục Hành đuổi kịp.
Hắn khẽ , :
"Tống Thao, chẳng lẽ cô từng hồ sơ vụ án trong nha môn?"
Tống Thao dừng bước, đầu :
"Ngô đại nhân cho xem."
Lục Hành lập tức hiểu , giọng đầy thông cảm:
"Vậy thì cô đúng là bịt mắt mò voi , trời cao đất dày."
Không nghi ngờ gì nữa, những câu hỏi ban nãy của nàng, nha môn đều thẩm tra cả.
Hồ sơ vụ án bới sơ hở gì của hai vợ chồng nhà họ Điền.
cả Tống Thao lẫn Ngô Dung đều rõ: hai chắc chắn vấn đề.
Chỉ là Ngô Dung điều tra tiếp, nên chỉ còn cách để nàng tay.
Tống Thao nghĩ ngợi một lúc, hỏi Lục Hành:
"Trong nhà lao của nha môn, chẳng vẫn còn hình cụ ?"
"Ý cô là gì?"
"Chúng lén bắt vợ chồng họ Điền cùng thằng con trói , bày mấy món hình cụ dọa một phen, tra hỏi kỹ một chút, chẳng lo moi gì."
"Cô điên ?
Một cô nương mà cũng học dùng nhục hình ép cung?"
Lục Hành tức đến bật .
"Chưa tới lời khai đó tính , lỡ đại nhân thì còn thể thống gì!"
"Ta cần lời khai, chỉ cần manh mối, để trong lòng còn đường mà xoay trở."
Tống Thao mặt đổi sắc, đáp hết sức nghiêm túc.
Lục Hành liếc nàng một cái, lập tức bác bỏ:
"Đừng ngây thơ nữa.
Cô nghĩ là nghĩ , là ?
Kế chút nào."
Hắn trưng vẻ mặt cực kỳ ghét bỏ, quyết đồng ý giúp.
Mà chỉ dựa nàng với Chu Văn thì đúng là khó mà xoay xở .
Trên đường về, Tống Thao suy tính kỹ càng, nghiêm túc với Chu Văn:
"Ngày mai chúng Dự Chương, xem qua hai t.h.i t.h.ể còn , tiện thể thăm dò nhà của Phúc Nhi, hôm nữa thì đến nhà Trương Nhị Cẩu..."
Chu Văn kịp đáp, Lục Hành lạnh giọng chen :
"Tống Thao, khuyên cô bớt việc .
Hai t.h.i t.h.ể ở Dự Chương đặt trong phủ nha, chẳng nơi cô là .
Còn chị của Phúc Nhi, đại nhân cũng thẩm qua, giống như nhà họ Điền, chẳng vấn đề gì."
Hắn hừ một tiếng đầy mỉa mai:
"Đừng tự chuốc rắc rối ."
Tống Thao nhịn suốt đường về, nay rốt cuộc nhịn nổi nữa, nổi giận quát:
"Ngươi phiền c.h.ế.t !
Đã chịu giúp, thì ngày mai đừng bám theo nữa!"
"Hừ, ngươi tưởng theo chắc?
Là đại nhân sợ ngươi gây chuyện, mới dặn canh chừng đấy…"
Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com