Ký Sự Đèn Cá Dẫn Hồn

Chương 72



2.

Tống Thao từng tưởng tượng vô cảnh tái ngộ với Chiêm Thế Nam.

Hai năm ba tháng, mỗi một ngày xa cách đối với nàng đều là giày vò.

 

Nàng mang trong lòng bao tủi hờn, lo sợ, vẫn luôn nghĩ nếu gặp Chiêm Thế Nam, nhất định sẽ màng thể diện mà nhào lòng , bật thật to:

 

“Di ca! Di ca còn sống! Muội mà, nhất định sẽ về tìm !”

“Hu hu hu, rời xa nữa , sợ lắm, , từng nhốt đại lao, suýt chút nữa thì c.h.ế.t !”

 

Nàng bao lời với .

Nàng kể rằng con Kim Nguyên Bảo c.h.ế.t già nửa năm , là nàng và Linh Xảo tự tay chôn nó.

Muốn rằng nàng từng ước hẹn ba năm với Ngô Dung, nếu Chiêm Thế Nam còn, nàng sẽ cạo đầu tu ni cô.

Muốn kể rằng nàng chịu nhiều khổ cực, nhớ đến nhường nào, kiên cường cắn răng chờ trở về.

 

Từ đầu gặp năm mười tuổi, luôn bảo vệ nàng chu , để nàng sống an yên, đủ ăn đủ mặc, chuyện đều đặt nàng lên hàng đầu.

Chỉ cần những điều đó, nhất định sẽ đau lòng, sẽ xót xa, sẽ hối hận, ôm chặt lấy nàng, đặt trán kề trán mà hứa:

 

“Không , Lan tỷ nhi, từ nay về chúng sẽ bao giờ rời xa nữa. 

Dù đến , cũng sẽ đưa theo.”

 

Tống Thao vẫn nhớ rõ, cánh tay từng rộng lớn và vững chãi đến nhường nào, trong lòng ấm, hương vị lạnh lẽo sạch sẽ như tuyết tùng.

Khi chuyện với nàng, giọng luôn trầm ấm, như ngấm đầy yêu thương.

Hắn nhất định sẽ bất chấp tất cả mà ôm nàng lòng, dịu dàng hôn lên trán nàng một cái.

 

Bọn họ là nhân tái ngộ thời gian dài chia cắt, là đồng sinh cộng tử.

Nàng vẫn luôn chờ trở về.

📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^

 

Thế nhưng tại nha môn, khi nàng và Lục Hành đang cãi cọ ầm ĩ về, ngẩng đầu thấy một ảnh màu lam sẫm mặt, nàng lập tức khựng .

 

Là .

 

Khuôn mặt đường nét rõ ràng, lông mày kiếm đậm và sắc, ánh mắt sâu như đáy hồ.

Hắn cao ráo thẳng tắp, dáng rắn chắc, mặc quan phục màu lam trầm, đội mũ quan, tay cầm kiếm, oai phong lẫm liệt.

Đôi mắt , ẩn chứa ánh sáng lạnh lẽo như băng, chỉ cần một cái liếc , cũng khiến bất giác lùi bước.

 

Hắn xưa nay luôn khí thế khiến khác dè chừng.

Lúc , ánh mắt đang rơi thẳng lên Tống Thao bước .

 

Tống Thao bắt đầu run lên, đôi mắt đỏ hoe vì xúc động, suýt nữa lao tới ôm lấy .

đúng lúc đó, giọng Ngô đại nhân vang lên:

 

“Về đúng lúc lắm. 

Vị là đại nhân Bùi Tống điều từ Ty hình ngục Giang Lăng về.

Bùi đại nhân, từ nay sẽ đảm nhiệm chức bộ đầu của huyện Tân Kiến . 

Mọi đều gặp , chỉ còn mỗi ngươi thôi, Lục Hành.”

 

Người mới nhậm chức, vẻ ngoài nghiêm nghị, khí thế nhỏ.

Lục Hành dám lơ là, vội bước lên hành lễ:

“Bái kiến Bùi đại nhân.”

 

Tống Thao thấy —Bùi đại nhân—chỉ khẽ gật đầu, giữ vẻ lạnh nhạt:

“Miễn lễ.”

 

Giọng lạnh lẽo, nàng vô cùng quen thuộc.

Trái tim gần như nhảy khỏi lồng ngực, Tống Thao vô thức bước lên một bước.

 

Ngô Dung bỗng kéo tay nàng , :

“Giống lắm nhỉ? Bản quan cũng giật đó. thể mạo như . 

Bùi đại nhân là con rể của Hàn đại nhân bên Giang Lăng, chẳng hạng dân đen như Chiêm A Di , Lan tỷ nhi, đừng nhận nhầm .”

 

Lời cảnh cáo , lọt tai Tống Thao, chỉ còn sót một câu — Con rể của Hàn đại nhân ở Giang Lăng.

 

Con rể của Hàn đại nhân.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Nàng ngơ ngác Chiêm Thế Nam, từ cơn xúc động tái ngộ, chợt tỉnh táo .

Nhìn thấy khẽ chau mày, môi mím chặt, ánh mắt sâu thẳm như biển, nàng chỉ thấy mắt cay xè, n.g.ự.c thắt .

 

Gắng gượng kiềm chế lệ nóng nơi khóe mắt, đôi tay khẽ run, nàng bước lên hành lễ:

“Dân nữ Tống Thao, tham kiến Bùi đại nhân.”

 

Chu Văn bên cạnh cũng vội vàng hành lễ theo.

 

Tống Thao rõ, chính là Chiêm Thế Nam.

lời Ngô Dung vẫn văng vẳng bên tai:

Chiêm A Di chết. Trước mắt nàng là Bùi đại nhân, là con rể của đại nhân Hàn.

 

Nàng chịu tin. 

Ngô Dung chẳng cho nàng cơ hội gặp riêng , lập tức dẫn nàng về thư phòng.

 

Vừa phòng, Ngô Dung liền thẳng:

“Bùi Tống đúng là con rể của Hàn đại nhân, công văn điều nhiệm cũng do chính Hàn đại nhân đích .

Bất kể là ai, ngươi cũng nhận quen, nhất là mặt khác. 

Chiêm A Di là chết, nghĩ đến nhà họ Lư mà xem, nếu bọn họ vẫn còn sống, thể bỏ qua cho các ngươi?

Năm xưa vụ án đó là do bản quan xử lý, các ngươi đừng để vướng thêm rắc rối.”

 

Tống Thao tâm trí rối bời, nhưng lời hề yếu thế:

“Đại nhân thế là sai . 

Ngài còn nhớ ước hẹn khi xưa chứ? 

Ta từng tà thể thắng chính, nay Di ca trở về, là thắng.”

 

“Thắng cái rắm!”

Ngô Dung đột nhiên bật thô, tức đến mức bật dậy:

“Tà thắng chính cái quái gì! 

Ngươi để lời tai ?

 

Tống Thao, cho kỹ đây Chiêm A Di c.h.ế.t ! 

Nếu bí mật về, bản quan còn thể giữ lời hứa, âm thầm đưa các ngươi rời . 

giờ đường đường chính chính về, hơn nữa phận rõ ràng, là con rể của Hàn đại nhân ở Giang Lăng. 

Nhớ kỹ phận , ngoài phận , tuyệt đối nhận. 

Chỉ phận mới bảo tính mạng các ngươi! 

Đồ chổi! Đồ rùa thối! Rồi sẽ ngày hại c.h.ế.t bản quan!”

 

Có câu “rồng mạnh áp rắn làng”.

Quan ty hình ngục Giang Lăng giỏi thật, nhưng Chiêm Thế Nam chỉ một một trở .

Một khi nhà họ Lư rõ phận của , họ sẽ lập tức nhớ đến t.h.i t.h.ể thiêu rụi năm xưa.

Lư Bảo Chính là thù dai, mà Lư Tự Giáp là con trai độc nhất của . 

 

Những năm qua, lão vẫn cho rằng con c.h.ế.t oan trong vụ án sổ sách năm .

Tuy nhà họ Lư từng khó Tống Thao, nhưng vì chuyện đó mà vẫn hận nàng trong lòng, tiện thể oán luôn cả Ngô Dung.

Lư Bảo Chính giàu quyền thế, còn nịnh bợ phủ Quận công, chuyên việc cho Quận công họ Quách.

Nếu nhờ Ngô Dung ông bố vợ là Phủ doãn, e rằng sớm đá khỏi chức quan.

 

Ngô Dung tức đến bốc khói, mắng cho Tống Thao một trận xối xả.

Chửi đến mức nàng tỉnh cả .

 

“Nghe cho rõ, Tống Thao. 

Bản quan đối đãi với ngươi tệ. 

Phu nhân từng nhận ngươi nghĩa nữ, tuy cuối cùng thành, nhưng bà từ lâu xem ngươi như con gái. 

Nếu ngươi vì chút tình riêng mà đẩy thế bất nghĩa, bản quan nhất định tha cho ngươi .”

 

Lúc , Tống Thao hiểu rõ.

Di ca trở về, nhưng còn là Di ca của nàng và cũng thể là Di ca của nàng nữa.

 

Tất cả là quá khứ. 

Từ nay về , chỉ thể là con rể của Hàn đại nhân.

 


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com