Đừng là khúc sông lớn ở Hồng Châu, ngay cả bốn nhánh kênh đào của Biện Hà từng vỡ đê, khi triều đình cho sửa , cũng quan khâm sai lên núi mời ông bói một quẻ.
Huống chi mười bảy năm , khi Giang Nam đại hạn, chính ông là kê đơn thuốc, cứu muôn dân khỏi nạn ôn dịch lan tràn.
Chính vì , khi ông rằng đây là do Phiêu Cô tái hiện, dân chúng tin răm rắp, lời đồn càng lúc càng ghê gớm.
Nghe đồn, Phiêu Cô c.h.ế.t oan, oán khí tích tụ suốt hơn bốn trăm năm, hóa thành tà vật đáy sông.
Nàng lên bờ, nhưng vì còn lớp da của , lột da phụ nữ để khoác lên .
Da huyết nhục nuôi dưỡng thì chẳng giữ lâu, đầy một tháng sẽ thối rữa rơi .
Vì thế nàng liên tục da.
Nam Dương chân nhân tính rằng, nếu đủ mười hai lớp da, hội đủ sáu âm luật chính – sáu âm luật phụ, tức là đạt đến sự cân bằng âm dương – ngũ hành – luật âm, đủ để đổi bản chất từ ma quỷ thành sống, nàng sẽ hóa thành thật, mãi mãi lưu nhân gian.
Điều cũng đồng nghĩa sẽ còn những nạn nhân tiếp theo.
Nghĩa là hiện giờ, Phiêu Cô thể đang khoác lớp da , trộn trong dân gian, chờ thời cơ tiếp theo.
Những chuyện quái đản như , Tống Thao thấy hết sức nực .
Lão phủ doãn hồ đồ, nếu đến cả Ngô Dung cũng hồ đồ theo, thì ai sẽ vì c.h.ế.t mà đòi công lý?
Trên công đường, lẽ gương sáng treo cao, thiên hạ .
Thế mà để án oan phơi bày mắt…
Tống Thao tức đến run , lập tức tìm Ngô Dung chất vấn.
Ngô Dung vẫn thản nhiên như thường:
“Mai bản quan sẽ mở đường đường chính chính xét xử vụ án, ngươi cứ tới thử.”
Ngô Dung xét xử là vụ án của Trương Nhị Cẩu – gác đêm ở huyện bên.
Hắn phát điên, là vì đêm nọ đang tuần tra thì gặp Phiêu Cô.
Từ đống lời lảm nhảm lộn xộn của , Ngô Dung cũng gắng gượng sắp xếp cảnh đêm đó —
Canh ba gà gáy, Trương Nhị Cẩu gõ xong hồi mõ cuối, đang về thì thấy một phụ nữ mặc áo trắng, lưng về phía , chầm chậm qua.
Hắn kỹ, phát hiện chân hề chạm đất.
Hắn sợ đến thét lên một tiếng, bỏ chạy, nhưng tiếng động, đàn bà lập tức đầu .
Trương Nhị Cẩu thấy — đó là một gương mặt xinh quái dị.
Mặt trái xoan, môi đào, lông mày lá liễu, thoạt như tiên nữ, nhưng cả gương mặt cứng đờ, ngũ quan chút sinh khí.
Đôi mắt nàng chằm chằm , kỳ dị đến sởn da gà.
Chỉ một khoảnh khắc , gương mặt rớt khỏi đầu đàn bà, rơi bịch xuống đất.
Trương Nhị Cẩu kinh hãi phát hiện — lớp mặt , chẳng gì ngoài một đống thịt mục nát thối rữa.
Chân đàn bà chạm đất, nở nụ lạnh, từ từ trôi về phía .
Trương Nhị Cẩu hét lớn, chân nam đá chân chiêu bỏ chạy.
Tối hôm đó, phát điên.
Ngô Dung còn cho mời nhân của hai nạn nhân đến công đường.
Không ngờ họ cũng nhất mực tin rằng đó là Phiêu Cô hại , lóc thảm thiết, chỉ trách con gái mạng khổ, xui xẻo gặp chuyện .
Tống Thao đến đây, một bên lặng lẽ lạnh.
Một màn đạo sĩ bắt quỷ – huyện lệnh công minh, diễn thật .
Dân gian đồn thổi thế nào quan trọng.
Dù Nam Dương chân nhân danh vọng ngút trời thì nha môn vẫn vẻ “xét xử đường đường chính chính”, dù cũng lừa dân chúng, định lòng .
Tống Thao đoán rằng, với bản lĩnh “giỏi dĩ hòa vi quý” của Ngô đại nhân, sớm muộn cũng sẽ tìm một kẻ chịu tội — một tên tử tù nào đó — c.h.é.m đầu kết án.
Nàng phục.
Vì thế tìm Ngô Dung đối chất:
“Đại nhân, thật lòng — ngài thực sự tin là Phiêu Cô hại ?
Thế ngài xem — Phiêu Cô dùng d.a.o gì để lột da ? Xuống d.a.o từ ?
Da dính với thịt ở nhiều chỗ khó tách, ngươi để lột một lớp da nguyên vẹn ?
Nếu thật là nàng , tay nghề cũng quá cao siêu .”
“Câm miệng! Bản quan cần mấy chuyện đó!”
Ngô Dung nổi giận, quát nàng:
“Ngươi nghĩ bản quan thật sự giả mù ngắm mưa, điều tra chân tướng ?
Tống Thao, ngươi quá ngu ngốc! Thật sự hiểu ?!”
“Không hiểu gì?”
“Ngươi tưởng để ngươi công đường xử án chỉ để hóng chuyện ?
Ngươi thấy đấy, hai gia đình ai cần chân tướng ?
Họ thật sự sự thật ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Một câu hỏi như sét đánh ngang tai.
Tống Thao nghẹn họng, cảm thấy lồng n.g.ự.c như bóp nghẹt, điều gì đó trong đầu sắp bật , nhưng thể gọi tên.
Ngô Dung xoa trán, thở dài:
“Hành nghề mười chín năm, chuyện nhơ bẩn gì bản quan thấy?
Nhóc con … những chuyện, thì ?
Biết thì thừa nhận bất lực.
Phải thừa nhận là hạng thấp cổ bé họng.
Chân tướng thì ? Có ích gì?
Những chuyện khiến ngươi phẫn nộ, khiến ngươi đau đớn, ngươi quản nổi mấy cái?
Giữ chút sức mà sống .
Đừng quá rõ.
Con mà mất dũng khí, là sẽ c.h.ế.t đấy.”
Nhìn qua ống trúc, thấy một mảng da báo là đủ .
Chớ để cả con báo đầu, cắn ngược một phát, thì mất mạng.
Ngô Dung thật quá thông minh.
Thông minh đến mức đáng sợ.
📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép! 📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^
Tống Thao n.g.ự.c phập phồng, giọng run run:
“Đại nhân… ngài cái gì ?”
“Ngươi thật sự hiểu đang gì ?
Ta gì cả.
Lão phủ doãn cũng sẽ để .
Ngươi nghĩ ông thật sự hồ đồ ?
Tại chỉ định mỗi phá án?
Vì… những việc nên quản, thì đừng quản.”
Tống Thao siết chặt nắm tay, ngẩng đầu .
Cuối cùng, tức đến phát :
“ mà, đại nhân… ngài là phụ mẫu chi dân mà!
Nếu các quản, thì còn ai thể quản?!
Ngài … những cô đó c.h.ế.t thảm thế nào ?
Ngài lúc khám nghiệm tử thi, với Chu Văn cắn răng thế nào mới chịu nổi ?
Sáu mạng đấy!
Họ xứng sống ?
Chỉ vì là phận con gái, là dân đen thấp hèn, thì cứ thế g.i.ế.c c.h.ế.t như mổ heo mổ chó, mà đến cả một sự thật cũng đáng ?!
Đại nhân, cần chân tướng!
Vì giống họ.
Ta cũng là một con kiến giày xéo!
Ta chịu quá nhiều bất công!
Phụ c.h.ế.t oan uổng.
Trước đây yếu đuối, trách ai.
giờ hiểu , dù khép nép né tránh thế nào, cũng thoát tai họa.
Chúng thể cứ mãi để chà đạp!
Dù cùng chẳng gì, dù cuối cùng vẫn là công dã tràng…