Lục Hành dung mạo nổi bật, gia thế , từ nhỏ nuông chiều như ấm.
Với xuất của Tống Thao, đoán chắc cha sẽ bao giờ chấp thuận hôn sự .
Vì thế mới tính một bước, nếu phu nhân huyện lệnh chịu nhận Tống Thao nghĩa nữ, cho nàng danh phận, đích mai, thì phụ phản đối cũng khó.
Lục Hành tự tin vô cùng, tưởng như nắm chắc phần thắng.
Nào ngờ, Tống Thao thẳng thừng từ chối.
Hắn thể tin nổi, tức tối tìm nàng chất vấn:
“Có ý gì đây hả Tống Thao?
Ngươi thấy xứng với ngươi, là ngươi thấy xứng với ?”
Tống Thao lạnh lùng liếc , nhàn nhạt :
“Dĩ nhiên là ngươi xứng với .”
“Cái gì?
Ngươi dám nữa?!”
“Nếu tai ngươi điếc thật, thì càng xứng với .”
Tống Thao xoay định , ai ngờ túm lấy cánh tay:
“Nói rõ ràng cho , chỗ nào xứng?
Biết bao nhiêu cô nương gả cho , ngươi ?”
Tống Thao cau mày, giật tay , giọng đầy khó chịu:
“Đừng dây dưa với .
Dù chùa ni cô, cũng tuyệt đối gả cho ngươi!”
Câu quả thực lực sát thương quá cao.
Lục Hành xong thì như đ.â.m một nhát, tức uất, liền quát:
“Ngươi tuy trông cũng coi , nhưng cũng đến mức khiến mê mẩn!
Ta chịu để mắt tới ngươi là phúc phần của ngươi, Tống Thao, đừng điều!”
“Cút !”
“Tống Thao, ngươi hống hách cái gì!
Ta thề ngay hôm nay — cho dù ngươi quỳ xuống cầu cưới, cũng buồn ngó tới!”
Hắn đúng là tức đến phát ngốc, trong mắt Tống Thao, chẳng khác nào một con gà chọi đang xù lông.
Nàng khẽ nhíu mày, buồn đáp , xoay rời .
Hôm gặp Ngô Dung, lão già chẳng rõ phong thanh gì, chỉ chậm rãi với nàng:
“Cái hẹn ba năm , cũng cần quá để trong lòng.
Bản quan đến mức bức ép một cô gái tu , huống hồ còn phu nhân luôn che chở cho ngươi…”
“Đại nhân nghĩ nhiều .
Làm thể thất tín.
Nói ba năm thì là ba năm.
Nếu A Di ca trở về, nhất định cạo tóc chùa.”
Ngô Dung khuôn mặt cố chấp của nàng, nhịn mãi nổi, rủa một câu:
“Ngươi là đồ lừa hả?
Đã cho bậc thang mà còn chịu xuống!
Đến vụ xuân lôi ngươi đồng kéo cày luôn cho !”
“Cày ruộng thì dùng trâu, chứ ai dùng lừa.”
“... Cút! Cút cút cút!
Cút ngay khỏi mắt bản quan!”
📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép! 📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^
Ngô Dung chửi ầm lên, giận đến nỗi râu cũng rung.
Trong mấy ngày ngắn ngủi, danh tiếng “ điều” của Tống Thao lan khắp nha môn.
Nàng chẳng mấy bận tâm, chỉ lạnh lùng hừ một tiếng, đến tối một gục bàn, gối đầu lên tay, lặng lẽ nghịch viên xúc xắc trong tay.
Dưới ánh nến, viên xúc xắc sửa chữa lành lặn như mới, bề mặt trong suốt, bên trong như ẩn hiện một chấm đỏ nhỏ.
Mấy hôm Linh Xảo đến thăm nàng, hớn hở mang thai ba tháng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Trăm hoa đua nở, liễu xanh én lượn — chính là lúc xuân về rực rỡ.
Nước sông tan băng, chim én cũng bay về, ngậm bùn xây tổ.
A Di ca…
Huynh vẫn về.
Nếu thật sự chết, thì xin hãy báo mộng cho một , để khỏi ngày đêm chờ mong, dứt cho xong nỗi trông ngóng trong tim.
Tống Thao úp bàn, mắt vẫn mở trừng trừng, mặc cho nước mắt tràn ngớt.
Xuân đến ... còn về.
Mà nàng... vẫn đang chờ...
5.
Từ khi xuân sang, Tống Thao bận rộn hẳn lên.
Vì ở khúc sông ngoại thành liên tiếp phát hiện ba t.h.i t.h.ể nữ, nàng và Chu Văn hết tới khác chạy tới phòng khâm liệm.
Tự nhận gan lớn, nhưng ba cái xác vẫn khiến nàng sợ đến dựng tóc gáy.
Không một ai lành lặn — bộ da thịt lột sạch, chỉ còn xương thịt trương phồng, trắng bệch vì ngâm nước lâu ngày.
Gương mặt cũng chẳng khá hơn, thối rữa đến mức còn hình dạng.
Lúc khám nghiệm, Chu Văn tay run lập cập, miệng lẩm bẩm:
“Quá tàn nhẫn… chuyện còn là nữa chứ…”
Cũng chính vì giống việc , nên dân gian nhanh chóng lan truyền rằng: “Phiêu Cô lên bờ.”
Chuyện kể rằng, Phiêu Cô là một tiểu của một thương nhân thời Nam triều.
Họ tên thất truyền, chỉ nàng dung mạo xuất chúng, mặt tròn môi đỏ, da trắng như tuyết, thể như băng như ngọc.
Thương nhân sủng nàng vô độ, nâng như trứng hứng như hoa, nàng nhờ sắc mà trở nên kiêu căng ngạo mạn, ít nhạo chính thất già nua thất sủng.
Có nàng còn dám mắng mỏ thẳng mặt vợ cả ngay mặt thương nhân:
“Nếu là bà… ắt sẽ kết cục .”
Thương nhân chỉ ha hả, còn chính thất thì vẫn điềm đạm một lời.
Chẳng ngờ một thương nhân ngoài, chính thất liền hạ lệnh bắt lấy tiểu , sai tên đồ tể trong phủ — vốn là kẻ g.i.ế.c bò — lột sống da nàng.
Không chỉ lột da, còn róc gân, đẫm máu, đóng đinh chặt quan tài, dùng xích sắt trói ném xuống sông.
Sự việc xảy ở Hồng Châu, cách nay hơn bốn trăm năm.
Tống Thao từ nhỏ Tống Lai Hỉ kể nhiều truyền thuyết về khúc sông vùng ngoại ô — phần lớn là để hù dọa nàng rằng thủy quỷ kéo c.h.ế.t đuối, tới gần bờ nước.
Riêng về "Phiêu Cô", đây là đầu tiên nàng thấy.
câu chuyện lan truyền đầu đuôi, cả thành Hồng Châu đều .
Khu vực sông do Ngô Dung quản lý ở hạ lưu.
Ba t.h.i t.h.ể phát hiện là bộ — tính cả huyện lân cận và Dự Chương, tổng cộng tìm thấy sáu bộ hài cốt lột da.
Chuyện đến nước , xem như đại án.
Phủ doãn Hồng Châu triệu tập mấy huyện lệnh về thương nghị, cuối cùng chỉ định Ngô Dung chủ trì điều tra.
Ngô Dung chẳng hứng thú gì, nhưng phủ doãn riêng gọi tới, nhỏ:
“Chuyện điểm kỳ lạ, ngươi đừng quá lo.
Ta nhờ đến hỏi Nam Dương chân nhân, đạo trưởng tra là yêu tà tác quái, sẽ tự tay xử lý, tTới lúc đó ngươi chỉ cần phối hợp khép án là .”
Lời rõ ràng là chọn Ngô Dung vì cái tài giỏi vuốt đuôi.
Ngô Dung trở về tức đến nỗi mắng chửi cha vợ tiếc lời.
Thấy phu nhân huyện lệnh nhíu mày, lập tức im bặt.
Phu nhân huyện lệnh thở dài, giọng buồn buồn:
“Mắng một ông thì thôi, kéo cả con cái , chẳng là mắng cả ?”
Tống Thao chẳng tin chuyện yêu ma quỷ quái gì cả.
Nàng tìm Ngô Dung, chất vấn thẳng:
“Đại nhân, ngài cũng tin chuyện quỷ thần đó thật ?”
Ngô Dung chẳng buồn đáp:
“Ngươi Nam Dương chân nhân là ai ?”
Đương nhiên là .
Cả Hồng Châu ai mà đến Nam Dương chân nhân, còn gọi là Huyền Cơ đạo trưởng, sống tròn một trăm tuổi, là bậc tu đạo ẩn thế tiếng tăm lừng lẫy.