Ký Sự Đèn Cá Dẫn Hồn

Chương 68



Tống Thao tức điên, chửi lột áo , xé băng bó vết thương.

Nửa đêm về sáng, vẫn tỉnh .

Nàng sợ thực sự c.h.ế.t mất, bèn cởi áo khoác của , đắp cho .

 

Tống Thao bắt đầu hoảng.

Nàng liên tục véo nhân trung, vỗ mặt gọi tên ngừng:

“Dậy , đừng ngủ! Mau tỉnh !

Lạnh lắm đúng ? 

nếu ngủ nữa, ngươi thật sự sẽ c.h.ế.t đấy! 

Mau dậy , tỉnh táo nào!”

 

Không gọi bao lâu, cuối cùng Lục Hành cũng rên lên yếu ớt:

“Tống Thao… lạnh…”

 

Đến lúc sinh tử, cũng chẳng còn tâm trí nghĩ gì khác, Tống Thao liền ôm lấy lòng, ngừng xoa tay cho ấm.

Nàng liên tục chuyện để giữ tỉnh táo.

hai giao tình chẳng bao nhiêu, chẳng gì cho .

Nói tới lui, cuối cùng xoay về chuyện của phu nhân huyện lệnh.

 

Tống Thao :

“Không bà mắc bệnh gì, nhất định dùng mật gấu thuốc.”

📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^

 

Lục Hành đáp:

“Chẳng là bệnh cũ để , trị mãi khỏi.”

 

“Khi nào thì ?”

 

“Ngươi ?”

 

“Ta gì .”

 

“Chuyện đó ai cũng , ngươi từng ?”

 

Quả thực là chuyện chẳng gì bí mật. 

Ngô Dung thuở trẻ là xuất tiến sĩ, lúc mới nhận chức huyện lệnh Tân Kiến từng tràn đầy nhiệt huyết, ôm chí lớn giúp dân.

Khi là một vị quan , hết lòng vì dân, tiểu thư phủ doãn để mắt, một mực gả cho .

 

Nào ngờ năm thứ ba nhậm chức, Giang Nam gặp nạn đói và dịch bệnh. 

Ruộng đồng hoang vu, xác c.h.ế.t rải rác khắp nơi, dân khốn khổ dồn về thành chờ cứu tế.

 

Ở vùng nặng nhất, bảy trăm hộ thì quá nửa tuyệt hậu.

Ấy thế mà đám thương nhân lương thực vẫn cố tình găm hàng, chịu xuất kho cứu .

Chúng vì mưu lợi mà nâng giá lương thực, định chuyển hết vùng Giang Bắc bán lấy lời, còn âm thầm hối lộ cho quan lớn bé.

 

Ngô Dung cũng gửi vài thoi vàng.

Quan địa phương phần lớn đều mắt nhắm mắt mở, mặt “khuyên bán”, để mặc chuyện.

Chỉ Ngô Dung nổi giận bất bình, khuyên , liền mượn danh nghĩa phủ doãn (tức cha vợ), dùng danh nghĩa công đường để cưỡng chế mở kho phát chẩn.

Hành động khiến bọn thương nhân oán hận thấu xương.

 

Sau nạn đói, đám thương nhân Giang Nam đồng loạt dâng đơn tố cáo và cả cha vợ lên triều đình.

Chúng buộc tội Ngô Dung tham ô hối lộ, mượn danh nghĩa cứu tế để bán thóc mốc kiếm lời, thậm chí còn phát lương thực ôi thiu khiến dân trúng độc mà chết.

 

Tin truyền , triều đình cử quan tuần tra về điều tra vụ án, Ngô Dung bắt giam.

Phủ doãn vì tự bảo vệ , đem hết tội danh đổ lên đầu .

 

Chuyện Ngô Dung nhận vài thoi vàng là thật, nhưng từng tiêu một đồng.

Thế nhưng dân rõ đầu đuôi, tin lời thương nhân, giận dữ xông nha môn, trút oán hận lên .

Khi phu nhân huyện lệnh đang mang thai bảy tháng, xô đẩy ngã xuống, đó sinh non, suýt mất mạng.

 

Vài tháng , Ngô Dung thẩm tra đủ đường, gầy như que củi.

Khi thả khỏi lao ngục, về tới nhà, thấy phu nhân bẹp giường, nước mắt giàn giụa, chỉ khẽ nhạt một tiếng.

 

Chuyện cũ năm xưa, như gió thoảng qua tai.

Chàng thanh niên từng ôm mộng giúp đời, cuối cùng cũng trở thành một kẻ cáo già đầy toan tính.

Hắn tin “trung dung chi đạo” của , cho rằng việc đời nên quá rõ ràng, chuyện thiện ác cũng chẳng cần phân minh.

Hắn còn chủ cho dân, cũng chẳng thiết tha điều gì nữa, chỉ cầu một chữ “”.

 

Tống Thao từng kể về những chuyện . 

Cha nàng là Tống Lai Hỉ bao giờ nhắc tới, A Di ca cũng .

Có lẽ họ thấy cần thiết kể. 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Dân nghèo khổ tự lo còn xong, lấy quan tâm đến quá khứ của một viên huyện lệnh?

Huống hồ, nhà nàng ở mãi tận thôn Trư Lĩnh hẻo lánh.

 

Nàng nhớ đến câu của Ngô Dung:

“Người đời trăm ngả, mệnh chẳng do . Có ai sinh là kẻ ?”

 

Chỉ thấy n.g.ự.c nghẹn , nên lời.

Thế gian , chúng sinh đều khổ.

Có Bồ Tát, nhưng kéo xuống bùn.

Phật cố chấp qua sông, còn chắc giữ nổi .

 

Trên đời , dường như một đạo lý từng đổi — Làm , thật sự khó.

Nghĩ đến đó, chỉ thấy lòng bất lực.

 

4.

Đầu mùa xuân, sức khỏe của phu nhân huyện lệnh dần chuyển biến hơn.

Nghe để chữa bệnh cho bà, Tống Thao và Lục Hành cùng rơi xuống bẫy bắt gấu, mãi đến hôm mới cứu lên, bà vô cùng cảm động.

Từ đó, thái độ với Tống Thao ngày càng ôn hòa thiết.

 

Nhân lúc rảnh rỗi, bà đến đạo quán thắp hương, còn Tống Thao cùng.

Trong lúc bà cầu khấn, Tống Thao tiện tay xin một quẻ.

Quẻ bốn chữ: “Khổng Minh cầu thọ.”

 

Sư bà trong đạo quán quẻ bảo:

“Đào lý rụng trong gió xuân, Tây bay về Đông — nếu cô nương cầu duyên, quẻ là hạ hạ.”

 

Không quẻ hạ nữa, là đại hung cũng ngoa.

Ai chẳng tích xưa: Khổng Minh vì cầu trường thọ mà lập đàn bảy , kết quả Ngụy Diên đá đổ đèn, điềm chẳng lành, cuối cùng cũng khó thoát mệnh trời.

Tống Thao xong liền sa sầm mặt, bẻ gãy thẳng que bói.

Dạo nàng dễ nổi nóng, bẻ xong còn ném xuống đất, giậm mạnh một cái.

 

“Phì! Phì phì phì!”

 

Trên đường về, thấy nàng mặt nặng mày nhẹ, phu nhân huyện lệnh :

“Chẳng đốt đủ bảy ngọn an minh đăng trong đạo quán ? Cớ gì vẫn còn giận?”

 

“Xúi quẩy.”

 

“Cũng cần quá tin những chuyện . 

Nhân duyên và mệnh, thể chỉ trông chờ trời, cũng nên do chính vun đắp. 

Ta năm xưa cũng thế…”

 

Bà mỉm nắm tay Tống Thao, kể chuyện năm xưa bà bất chấp phản đối trong nhà, nhất quyết gả cho Ngô Dung.

Tống Thao mà lòng chẳng để , vì điều nàng cầu là chuyện nhân duyên, mà là bình an của A Di ca.

 

Phu nhân huyện lệnh điều , về đến nhà bao lâu, liền ý mối cho nàng.

Người chọn mối ai khác chính là bộ đầu Lục Hành.

 

Từ Tống Thao cứu khỏi hố bẫy, ánh mắt Lục Hành nàng đổi.

Không những gây sự nữa, mà còn cho khác gây sự với nàng.

Có còn mang bánh mật từ nhà đến, gói cẩn thận bằng khăn sạch, dúi tay nàng:

“Ngọt lắm, mới lò, mau nếm thử .”

 

Tống Thao mím môi , cảnh giác hỏi:

“Ngươi giở trò gì đấy?”

 

Lục Hành sững , vội cãi:

“Giở trò gì mà giở trò? 

Ta thể thật lòng đối xử với ngươi ?”

 

“Không thể. 

Ta sợ ngươi bỏ thuốc độc.”

 

Tống Thao mặt lạnh tanh, liếc một cái lưng bỏ .

Nàng nhận ý đồ của Lục Hành, chỉ thấy bọn nha dịch nấp ngoài cửa khúc khích.

Cho đến khi phu nhân huyện lệnh đích mai cho họ.

 

Chuyện do chính Lục Hành chủ động đề xuất. 

Hắn mấy tìm đến phu nhân, nhờ bà giúp .



 


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com