Ký Sự Đèn Cá Dẫn Hồn

Chương 67



Trong nha môn, ngoài nàng còn một nam pháp y tên là Chu Văn. 

Hắn chạc tuổi A Di ca, gầy gò, hành xử rụt rè, giống hệt cha nàng ngày — Tống Lai Hỉ — cũng coi như hạng thấp hèn đáy xã hội.

Chẳng ai xem trọng , bọn nha dịch còn đặt cho biệt danh nhục mạ: Chu Ôn Dịch.

 

Chu Văn thể khám loại thi thể. 

Gặp trường hợp t.h.i t.h.ể là nữ thì sẽ phức tạp hơn, thường nhờ những bà đỡ chuyên lo chuyện hậu sự trong thành đến trợ giúp.

vì công việc dính dáng đến tử khí, nên chẳng mấy ai đụng , van xin năn nỉ lắm mới chịu đến, mà cũng chỉ cho lệ.

 

Tống Thao từng giúp khám một t.h.i t.h.ể nữ, từ đó về Chu Văn đến tìm nàng.

Nàng chịu công, liền tìm đến Ngô Dung, yêu cầu lĩnh lương từ công quỹ nha môn.

 

Ngô Dung bực bội, mở miệng gắt:

“Không thì cút!”

 

Tống Thao cắn răng, :

“Không cho chứ gì? 

Thế thì lên tìm phu nhân của ngài để phân xử!”

 

Nói dứt câu, nàng liền bộ xoay bỏ chạy.

Ngô Dung vội hét lên, nghiến răng ken két:

“Quay cho !”

 

3.

Tống Thao cảm thấy, Ngô Dung là một kẻ đầy mâu thuẫn.

 

Hắn nhận hối lộ, nhưng quá tham lam.

Xét xử thì cẩu thả vì sợ phiền phức, nhưng ánh mắt vô cùng tinh tường.

Nguyên tắc xử sự của rõ ràng — lợi , khác . 

Chính vì mà ít dân chúng mắng chửi.

 

Chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ coi như xong.

Làm huyện lệnh mười mấy năm, điều hành rõ ràng đấy, gian xảo vô cùng.

 

Hắn vị quan , nhưng đối với phu nhân huyện lệnh, là chồng mực thủy chung.

Phu nhân huyện lệnh cũng ngoài bốn mươi, tóc điểm bạc, dung mạo bình thường.

Do sức khỏe yếu, bà thể sinh con cho Ngô Dung.

 

Ấy mà nạp thêm , cứ thế ở bên vợ suốt nửa đời .

Dẫu cho phu nhân huyện lệnh từng là con gái của phủ doãn, chuyện trong mắt ngoài vẫn là điều khó tin.

Phải , lão phủ doãn háo sắc nổi tiếng, già vẫn lấy thêm mấy cô gái trẻ măng .

Thế mà huyện lệnh Tân Kiến — Ngô Dung — nổi danh là vợ chồng tình thâm, gắn bó keo sơn.

Vào thu, bệnh cũ của phu nhân tái phát, đau đầu dữ dội, còn tê liệt cả tay chân, xuống nổi giường.

Ngô Dung lo sốt vó, mời hết thầy thuốc tiếng trong vùng, nhưng sức khỏe bà vẫn chẳng khá hơn.

Sau đó vị lang trung , bệnh dưỡng từ từ, dùng mật gấu thuốc sẽ hiệu quả.

Tiệm dược liệu thô ít khi sẵn mật gấu, thế là đám nha dịch của ba ban trong nha môn bỗng việc để , cách vài ba hôm kéo rừng săn gấu.

 

Thế nhưng gấu dễ bắt. 

Dù giăng bẫy đợi mười ngày nửa tháng, cũng chắc thấy bóng dáng một con.

Trời càng lạnh, dấu vết gấu càng khó tìm.

 

Tống Thao rảnh rỗi, cũng theo rừng vài chuyến.

Chẳng vì điều gì khác, chỉ là cảm thấy phu nhân huyện lệnh nhân hậu, nàng góp chút sức vì bệnh tình của bà.

 

Hôm nàng như thường lệ rừng, ẩn gần khu vực khả nghi, chờ đợi động tĩnh.

Không ngờ Lục Hành và mấy cũng mặt quanh đó, bọn họ rình chờ mấy ngày, rõ nơi chẳng còn con gấu nào cả.

 

Hoàng hôn buông xuống, Lục Hành từ xa trông thấy nàng, bèn lặng lẽ cầm lưới đánh cá, bất ngờ đánh úp từ phía .

Hắn vốn chỉ định trêu chọc Tống Thao, ngờ nàng phản ứng cực nhanh, cầm cây giáo bên , xoay đ.â.m thẳng .

Lục Hành luống cuống né tránh, giẫm lưới cá.

 

Tống Thao thuận tay chụp lấy đầu lưới, mạnh mẽ giật một phát, Lục Hành lập tức ngã nhào xuống đất.

Không dừng ở đó, Tống Thao còn vung giáo đuổi đánh dữ dội, khiến bật dậy chạy trối chết.

Chẳng ngờ chỉ vài bước đạp trúng một chiếc bẫy gấu và rơi tọt xuống hố.

Dưới đáy hố còn cắm cả d.a.o nhọn.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Tống Thao phía , lo thương nên gọi với xuống mấy tiếng.

Một lúc lâu mới thấy tiếng Lục Hành yếu ớt vọng lên:

 

“Ta cứa … ngươi kiếm sợi dây kéo lên với.”

 

Tống Thao vốn định gọi , nhưng trời tối sẫm, nha dịch xung quanh phần lớn rút về.

Nàng bèn nhặt lấy đoạn lưới cá, thả một nửa xuống hố.

 

Hố sâu cỡ hai , chỉ cần Lục Hành cố thêm chút lực, nàng kéo thêm một chút nữa là thể lên .

 

Ai ngờ, kéo một đoạn, đầu dây bên bỗng dưng giật mạnh —

Tống Thao lôi xuống luôn!

 

Vừa rơi xuống, Lục Hành đỡ lấy nàng, bật ha hả:

“Ha ha ha! Tống Thao, ngươi lừa !”

 

Tống Thao vững , ngẩng đầu miệng hố, tức đến mặt tái mét:

“Ngươi điên ? 

Người về hết cả , giờ mà trèo lên?”

 

Lục Hành cũng sững .

 

Tống Thao đó trèo lên vai , cố gắng leo lên, nhưng vẫn còn cách mặt đất một đoạn.

Không còn cách nào khác, hai đành ngoan ngoãn ở hố, chờ đến cứu.

Và cứ thế, đợi đến tận nửa đêm.

 

Hố vốn tối, giờ càng tối đen như mực.

Tống Thao tìm một góc, dựa đó chợp mắt.

 

Đang mơ mơ màng màng, nàng tiếng Lục Hành rên khẽ.

 

Nàng mở mắt, cảm thấy gì đó .

 

“Ngươi ?”

 

“Không … lúc ngã xuống thực sự d.a.o cứa trúng .”

📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^

 

“Bị ở ?”

 

“Lưng.”

 

Tống Thao cau mày, đưa tay sờ, quả nhiên chạm một mảng ướt dính đầy máu.

 

Nàng tức để cho hết, chửi thẳng:

“Ngươi thương còn kéo xuống đây, ngươi ngu ?”

 

Lục Hành xưa nay cũng nóng tính, lập tức nổi giận:

“Nếu ngươi cầm giáo đ.â.m , rơi xuống ?”

 

Hai cãi ầm ĩ hố, chẳng ai chịu nhường ai.

Cuối cùng Lục Hành mồm miệng kém thế, cộng thêm mất m.á.u quá nhiều, dần dần lả .

Hắn cảm thấy sắp xỉu, lạnh toát. 

Dù Tống Thao mắng tới tấp, vẫn gắng gượng :

“Đừng mắng nữa… mau giúp băng vết thương.”

 

Tống Thao hừ lạnh:

“Ta dám , lỡ ngươi bất thình lình đ.â.m một d.a.o thì ?”

 

Lục Hành im bặt.

 

Giữa bóng tối, Tống Thao tưởng trúng, đang hổ.

Một lúc , vẫn thấy tiếng động gì nữa. 

Nàng bắt đầu thấy bất an, gọi mấy tiếng, quả nhiên ngất.



 


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com