Ký Sự Đèn Cá Dẫn Hồn

Chương 66



Tống Thao lúc mới từ từ thu vẻ mặt nghiêm nghị.

Nàng mím môi thật lâu mới mở miệng:

“Đại nhân, nhờ ơn ngài, một thời gian thần nữ còn tin đời còn tồn tại hai chữ công đạo. 

Mãi đến khi gặp A Di ca, mới rằng dù vận mệnh ép đến đường cùng, vẫn còn cơ hội xoay chuyển. 

 

Trời xanh cho cơ hội , tức là thiên lý vẫn còn. 

Với phận phụ mẫu chi dân như ngài, cớ nản lòng?

 

Trong mắt ngài, công đạo chỉ như tia lửa bật từ đá lửa. 

Vậy thì A Di ca chính là một tia lửa . 

Dù c.h.ế.t , thì cũng là c.h.ế.t vì công đạo. 

Trên đời bao nhiêu như . 

Đại nhân vì tin rằng — lửa đá lửa cũng thể bùng thành biển lửa?”

📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^

 

Tống Thao chăm chú Ngô Dung, ánh mắt nghiêm túc:

 

“Nếu đổi phận như ngài, tuyệt đối sẽ chọn kẻ ngoài cuộc. 

Con sống xứng đáng với lương tâm của chính , dù chỉ một tia lửa cũng đáng để giữ .”

 

Sắc mặt Ngô Dung trầm xuống, nàng hồi lâu lạnh:

“Bản quan xem đúng là cho ngươi thấy quan tài thì sợ. 

Tống Lan Tỷ Nhi, theo lời ngươi , bản quan sẽ cho ngươi ba năm thời hạn, để thành cái tâm nguyện ni cô của ngươi!”

 

Tống Thao sắp xếp ở trong nha môn.

 

Tân nha huyện xây theo hướng tọa bắc triều nam, quy mô rộng lớn.

Nội viện phía dành cho phu nhân huyện lệnh và các nữ quyến.

Tiền viện phía là đại đường và khu nhà của đám nha dịch, tạp dịch.

 

Tống Thao bố trí ở căn phòng cuối dãy cùng của khu nhà nha dịch.

Nơi nguyệt đài, khuất nẻo, đồ đạc chất đống, nhưng chỉ cần rẽ một khúc là thể thông cổng nhị đường.

Qua nhị đường, chính là nội viện.

 

Nàng tất nhiên thể ở , nên giao cho việc quét dọn. 

Ngày nào cũng bò sát đất kỳ cọ, cực nhọc đến mức thể thẳng lưng.

Đám nha dịch cố tình gây khó dễ cho nàng, dẫn đầu là hai tên bộ đầu Lục Hành và Đỗ Cửu. 

Cứ đợi nàng lau sạch xong là cố ý giẫm lên cho dơ .

 

Tống Thao nhịn mấy hôm, cuối cùng nhịn nữa.

Nàng ném giẻ thau nước, xách cả thau nước bẩn tạt thẳng lên bọn chúng.

Thau nước tạt trúng Lục Hành và mấy tên cùng, ướt từ đầu đến chân.

 

Lục Hành vốn là bộ đầu địa vị nhất trong nha môn, kinh doanh nhà trọ, cha là Lục viên ngoại danh tiếng lẫy lừng.

Hắn tuổi trẻ khí thịnh, xưa nay kiêu ngạo, nuốt trôi cục tức . 

Xắn tay áo bước tới, gằn giọng:

“Chán sống !”

 

Không ngờ Tống Thao lập tức bỏ chạy, chạy hét toáng lên:

“Giết ! Cứu mạng! 

Có g.i.ế.c !”

 

Nàng la túm lấy tóc giật như điên.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Lục Hành sững trong chốc lát, chờ đến khi thấy rõ hướng nàng chạy là về phía nhị đường, lập tức cuống lên, gầm rống đuổi theo:

“Im miệng! Mày chạy hả! Quay cho ông!”

 

Hắn thực sự đánh giá thấp Tống Thao. 

Nàng tuy chẳng bản lĩnh gì, nhưng chạy thì nhanh như thỏ.

 

lúc , Ngô Dung đang rảnh rỗi, ở trong viện nội cùng phu nhân đánh cờ giải khuây.

Tiếng kêu cứu của Tống Thao vang khắp nha môn, mấy tên nha dịch đuổi theo kịp, để mặc nàng chạy tới tận nhị đường.

 

Ngô Dung thấy tiếng hét từ xa, lông mày lập tức nhíu chặt.

Phu nhân huyện lệnh là thể chất yếu, quanh năm bệnh tật, vốn thích yên tĩnh.

Ngô Dung nổi giận, định dậy rời .

Phu nhân giữ tay áo , cùng xem thế nào.

 

Cuối cùng, Tống Thao đến mặt hai , bắt đầu màn diễn xuất ầm ĩ:

Nàng lóc nức nở, gào lên rằng Lục Hành và đám nha dịch bắt nạt , túm tóc, kéo nàng lê lết đất.

 

Ngô Dung còn kịp gì, phu nhân nổi giận:

“Ngay trong nha môn mà cũng dám càn, bắt nạt một cô gái như , còn thể thống gì nữa.”

 

Bà là nhân hậu, mắng mỏ đám Lục Hành, sang trách móc Ngô Dung:

“Ta thấy đúng là hồ đồ , thể để một cô gái tạp vụ ở tiền đường như thế?”

 

Bà mở miệng giữ Tống Thao nội viện, nhưng Ngô Dung xưa nay lời bà, chịu.

Hắn đáp:

“Phu nhân , con nhóc loại hiền lành dễ bảo. 

Để nó bên cạnh nàng, yên tâm.”

 

Ngô Dung hiếm khi trái ý phu nhân, mà hai vợ chồng tình cảm vốn . 

Phu nhân tin lý do, nên cũng nhắc nữa, chỉ dặn thêm một câu:

“Dù cũng là một cô gái, nha môn là nơi chính pháp nghiêm minh, nếu nàng bắt nạt thật, nhất định xử phạt nghiêm khắc.”

 

Ngô Dung lập tức gật đầu đồng ý, quả nhiên hạ lệnh cho Lục Hành và mấy tên nha dịch lĩnh roi chịu phạt.

Sau chuyện đó, cuộc sống của Tống Thao ở nha môn dễ thở hơn nhiều.

 

Tuy nhiên, dù nơi nàng ở cũng là tiền đường — nơi tụ họp của đám nha dịch — Lục Hành tuy ở hẳn tại phòng nha dịch, nhưng vẫn ghi hận trong lòng. 

Hắn ngấm ngầm kết bè kéo cánh, ít bắt tay với những khác để chèn ép nàng.

 

Mỗi khi Tống Thao nhịn nổi nữa, nàng tìm cơ hội phản đòn. 

Có thậm chí nàng cầm chổi chạy nhà xí, quét đầy phân, rượt đuổi đánh bọn họ khắp sân.

Sau đó, nàng ức h.i.ế.p cũng dần ít .

 

Tống Thao nhớ tới cha là Tống Lai Hỉ, cũng nhớ đến A Di ca. 

Nàng đúc kết một đạo lý — Cúi đầu khom lưng chẳng đổi chút cảm thông nào.

 

Nhìn mặt gửi vàng là bản năng con .

Ngươi tự xem là thứ gì, khác sẽ đối đãi với ngươi như đúng thứ đó.

Phản kháng thể đem tôn trọng, nhưng chí ít cũng mang về đôi phần yên .

 

Lúc , Tống Thao hơn mười sáu tuổi, chính thức trở thành một nữ pháp y công ăn lương trong huyện nha.

 

 


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com