Ký Sự Đèn Cá Dẫn Hồn

Chương 65



Sáng hôm , nàng còn phát điên nữa.

Ánh mắt bình tĩnh, thần sắc trầm . 

Nàng đưa cho Linh Xảo một viên xúc xắc đen thui cháy sém:

 

“Xúc xắc cháy , giúp tìm Đinh Đại Xuyến, xem sửa .”

 

Thấy nàng tỉnh táo , Linh Xảo mừng rỡ gật đầu lia lịa.

Đến khi cầm lấy viên xúc xắc, nàng kìm cảm xúc, nước mắt chực trào.

Nàng đương nhiên , viên xúc xắc là quà năm xưa Tống Thao tặng cho A Di ca.

Mà giờ đây… A Di ca còn.

 

Linh Xảo thấy xót xa trong lòng, đang định tìm lời an ủi, thì nàng tiếp:

“Linh Xảo, lát nữa .”

📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^

 

Linh Xảo sững , quýnh lên:

“Muội ?”

 

Tống Thao đáp:

“Ta thể ở nhà tỷ. 

Nghe Lư bảo chính tìm con trai suốt một năm mà vẫn thấy. 

Nay rời khỏi nhà lao, chắc chắn ông sẽ bỏ qua .”

 

“, nhưng giờ thể chứ…”

 

“Đến nha môn.”

 

Tống Thao mỉm , ánh mắt kiên định:

“Đừng lo, Ngô đại nhân sẽ giữ  .”

 

2.

Khi Tống Thao xuất hiện mặt Ngô Dung, đang hành lang dài của phủ, cho vẹt ăn.

Trời trưa, ánh nắng xuyên qua mái hiên, rọi lên .

Hắn mặc thường phục màu nâu sẫm, chăm chú con vẹt đuôi xanh lục mặt, thần sắc ôn hòa, trông như một lão già bình thường chẳng gì nổi bật.

Con vẹt lông sặc sỡ, đôi mắt tròn xoe đảo lia lịa, trông thấy Tống Thao liền ré lên:

 

“Gặp vuông thành vuông! 

Gặp tròn hóa tròn! Ổn thỏa!”

 

Ngô Dung “chậc” một tiếng, dùng chiếc que nhỏ đùa đùa con chim:

 

“Nói tiếp nào.

Phá tròn về vuông! 

Gặp việc rối tung! 

Phá vuông về tròn! 

Ngọc nát chứ chẳng chịu mẻ sành!”

 

Chú vẹt vỗ cánh phành phạch, khí thế ngút trời.

Ngô Dung gật đầu hài lòng, lúc mới đầu liếc Tống Thao.

Chỉ mới một năm thôi, nàng gầy rộc rõ rệt, gương mặt nhỏ bằng bàn tay, bởi lâu ngày gặp ánh nắng nên trắng bệch như tờ giấy.

 

Ngô Dung hỏi:

“Ngươi tìm bản quan gì?”

 

Tống Thao đáp:

“Cầu xin đại nhân che chở.”

 

Ngô Dung để ý đến nàng, tiếp tục chơi với con vẹt thêm một lúc, mới chậm rãi mở miệng:

“Bản quan vì che chở cho ngươi?”

 

Tống Thao :

“Một năm , và đại nhân từng đánh cược.”

 

Nàng ngừng một chút tiếp:

“Khi hỏi đại nhân: tin câu 'tà thể thắng chính' chăng?”

Ngài đáp: đời chẳng gì gọi là tà áp chính, chỉ cân đo lợi hại.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Rồi chúng dùng tính mạng A Di ca điều kiện đánh cược — nếu thể sống sót trở về, thì thắng. 

Đại nhân bảo vệ và an rời khỏi nơi .

Nếu A Di ca chết, thì thua. 

Ta chẳng gì để báo đáp, nguyện cạo đầu tu, am ni cô, cả đời tụng kinh cầu phúc cho ngài và phu nhân.”

 

Ngô Dung liếc nàng một cái:

“ A Di ca nhà ngươi đến giờ vẫn bặt vô âm tín, ai c.h.ế.t ?”

 

“Không sai, thể chết. 

chẳng trong bài Bán Tự Thi của đại nhân câu: ‘nửa sáng nửa tối thì hưng, nửa buồn nửa vui thì yên’ ? 

Vậy cũng nghĩa là — thể vẫn còn sống.”

 

“Hừ, mà cứ mãi về, chẳng lẽ bản quan chờ ngươi đến bạc đầu?”

 

“Chính vì nên hôm nay đến gặp đại nhân. 

Ta nguyện cùng ngài định một lời hứa ba năm. 

Trong vòng ba năm, nếu A Di ca vẫn , coi như chết. 

Khi đó sẽ lập tức chùa xuống tóc tu.”

lúc đó, xin đại nhân bảo vệ chu , để c.h.ế.t tay nhà họ Lư.”

 

“Tống Lan Tỷ Nhi, gan của ngươi đúng là lớn thật đấy, dám hết đến khác tới thương lượng với bản quan.”

 

“Bởi vì trong mắt , đại nhân thanh quan, nhưng cũng đến mức tồi tệ thuốc chữa. 

Trong xương cốt ngài, vẫn còn chút lương tri — dù nhiều.”

 

 

“Hỗn xược! 

Dám ăn với bản quan như ?”

 

Ngô Dung thu nụ , giọng lạnh tanh:

“Tống Lan Tỷ Nhi, năm xưa bản quan tha mạng cho ngươi, còn tưởng ngươi là thông minh. 

Giờ mới lầm . 

Loại ngu ngốc như ngươi, c.h.ế.t cũng chẳng đáng tiếc.”

 

Tống Thao vẫn bình tĩnh hỏi:

“Đại nhân là ý gì?”

 

Ngô Dung lạnh giọng:

“Ngươi vụ án quân lương vì quyển sổ kế toán , giờ khép ? 

Hàn Đại nhân bên Giang Lăng thẩm tra suốt nửa năm trời, cuối cùng cũng chỉ g.i.ế.c mấy kẻ chịu tội cho lệ. 

Cổ nhân từng : kẻ ác nương sống, kẻ cùng lợi c.h.ế.t theo . 

Ngươi hiểu cái gì gọi là vương pháp ? 

Quyền lực — chính là pháp luật của thế gian !

 

Dù tội ác ngập trời, chỉ cần quyền lực đủ lớn, chống lưng, thì vẫn thể sống đến cuối đời trong yên . 

Bản quan cân nhắc thiệt hơn, chẳng lẽ sai?

 

Ngươi quá trẻ, cái khôn ít ỏi đủ đời, rốt cuộc chỉ trở thành trò . 

Cõi đời trăm điều xoay vần, mệnh vốn chẳng trong tay . 

Có mấy ai sinh là ? 

Chẳng qua đời trắng đen, nhưng ai cũng cơ hội thanh sạch như ngọc trời.”

 

Ngô Dung một hồi dài, khiến Tống Thao ngẩn , lâu vẫn hồn.

Nàng lẩm bẩm:

“Đại nhân thấu sự như , càng nên là cho khác một cơ hội… chẳng ?”

 

“Cho cơ hội?” Ngô Dung khẩy,

“Bản quan chỉ là một huyện lệnh thất phẩm nho nhỏ, gì đủ sức tấm gương chính đạo? 

Quan trường chính là chốn lợi danh, nơi chuyện trái, khác nào lấy đá đánh lửa — lóe lên mấy hồi?”

Thiên hạ đều như thế. 

Bản quan dùng thủ đoạn bẩn thỉu để áp bức dân là lắm . 

Ngươi dựa mà đòi hỏi ở nhiều như ?”

 

Ngô Dung hừ lạnh, liếc nàng một cái.

 

 


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com