Ký Sự Đèn Cá Dẫn Hồn

Chương 64



Tống Thao đặt bút ký tên bản nhận tội.

tội nàng nhận, là tội trộm cắp.

 

1.

Nàng thừa nhận Hoàng Tiểu Thủ xúi giục, trộm cuộn gấm dệt kim tuyến của xưởng thêu Linh Lung.

Nàng còn mô tả diện mạo của Hoàng Tiểu Thủ, khiến nha môn vẽ chân dung dán lên tường truy nã huyện.

Sau đó, nàng giam trong ngục đúng một năm.

 

Ban đầu, nàng còn thấy nhẹ , bởi khi Ngô Dung cố tình đè ép vụ án xuống, Lư bảo chính nổi trận lôi đình, đập bàn phẫn nộ bật dậy.

Ngô Dung liếc y một cái, nhạt :

 

“Chứng cứ rõ rành rành, Lư bảo chính nhận cũng chẳng làm gì . 

Tên Chiêm A Di phóng hỏa đốt nhà tự cứa cổ tự vẫn, bản quan cũng lý do. 

Công tử nhà ngươi chẳng đêm đó đến nhà ? Có phát hiện điều gì, nên mới trốn biệt ?”

 

Tốt lắm, dứt khoát đổ luôn cái c.h.ế.t của Chiêm Thế Nam lên đầu Lư Tự Giáp — kẻ đang bặt vô âm tín.

Nghĩ kỹ cũng sai. 

Nếu g.i.ế.c diệt khẩu, thì cớ gì Lư Tự Giáp trốn . dám lộ diện?

Ai dám chắc Lư bảo chính công đường chẳng là "kẻ trộm la làng", cố tình làm ầm lên để giúp con trai rửa sạch tội?

 

Ngô Dung vuốt râu mỉm , cảm thấy bản thật cao minh.

Ánh mắt Lư bảo chính còn đầy thiết, như thể mâu thuẫn gì:

📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^

“Lư nếu về nhà mà gặp cháu , thì phiền dẫn nó đến nha môn một chuyến, đem sự việc rõ ràng.”

 

Lư bảo chính tức đến mức tay run lẩy bẩy.

Hắn khổ sở vì rõ tung tích con trai, sống c.h.ế.t thế nào cũng , chỉ đành nuốt giận bụng. Lúc rời khỏi nha môn, y tát cho tên gia nhân từng tố cáo Lư Tự Giáp một cái trời giáng, ánh mắt lúc rời đầy sát khí.

 

Sư gia nhịn mà Ngô Dung, lo lắng hỏi:

“Đại nhân sợ đắc tội với nhà họ Lư ?”

 

Ngô Dung hừ lạnh:

“Ngay lúc mấu chốt , bản quan ai cũng sợ! Chỉ cầu một chữ: thỏa!”

 

Lúc mới nhốt, Tống Thao còn thấy trong ngục yên tâm.

Dù gì cũng ăn uống, ngủ nghỉ yên , sợ Lư bảo chính làm khó dễ.

một tháng , mùi hôi thối khiến nàng buồn nôn, nhà giam tối om thấy ánh sáng, chuột chạy loạn chân... nàng bắt đầu chịu nổi nữa.

 

Nửa năm trôi qua, đầu tóc nàng bù xù, mặt mũi nhếch nhác như điên, suốt ngày túm lấy song sắt lắc lư, gào đòi ngoài.

Một năm , Linh Xảo đút lót cai ngục, cuối cùng cũng ngục đón nàng.

 

Vừa bước , Linh Xảo suýt nữa nhận mặt. 

Người đàn bà điên dơ bẩn đang bắt chéo chân , nhăn nhở , bắt chấy đầu chơi đùa.

Chuột bò lòng nàng, nàng còn tiện tay vuốt ve như thú cưng.

 

Linh Xảo lập tức rơi nước mắt.

Nàng gọi một tiếng “Lan Tỷ nhi!”, với nàng thể ngoài .

 

Người đàn bà điên lập tức bật dậy, hét “a a a”, múa may chân tay loạn xạ—

 

“Chặt tre! Nối tre! Quay heo sữa!

Tung đất! Đuổi thịt! Hầm thịt thỏ!

Tiểu Trà Tiểu Trà chợ sớm!

Mua bánh nướng mua gà !

Tay trái táo đỏ, tay trái lê!

Ăn xong vải thiều dự tiệc!

Tiệm Lục Trần đầy trái cây!

Tiểu Trà Tiểu Trà vui hớn hở!”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Linh Xảo: “…”

 

Tống Thao tắm liền ba , mới miễn cưỡng gỡ đám tóc rối như tổ quạ đầu.

Linh Xảo lớp chấy trôi nổi trong thùng tắm, trầm mặc suy nghĩ.

Nàng cầm dầu gội hoa quế cùng lược chuyên chải trứng chấy, chuẩn xử lý triệt để mái đầu của Tống Thao.

Vừa bước khỏi phòng, liền trông thấy Tống Thao với mái tóc rối tung xõa xượi, đang trong sân bóp cổ Kim Nguyên Bảo, mặt đầy hung tợn, ôm lấy đầu nó mà… gặm.

 

Linh Xảo: “…”

 

Kim Nguyên Bảo: “…”

 

Con mà nhốt quá lâu, quả nhiên sẽ phát điên thật.

Con chó già Kim Nguyên Bảo, từ chỗ cảm động đến phát khi mới gặp , giờ lấy bình tĩnh.

Chỉ là trong sự bình tĩnh … thoảng chút bất mãn và ghét bỏ.

 

Tống Thao ở nhà Linh Xảo mấy ngày, sống những ngày yên hiếm hoi.

Nhân tiện cũng phát vài trận điên.

 

Lưu thẩm nấu một nồi bánh trôi nước, còn kịp múc bát, nàng bưng cả nồi chạy mất.

Vừa chạy, nàng móc từ trong n.g.ự.c một cái muôi giấu sẵn, múc từng muỗng lớn ngấu nghiến ăn như hổ đói.

 

Lưu thẩm cuống đến độ hô hoán:

“Con gái, chờ nguội ăn! Coi chừng phỏng cả miệng!”

 

Biết nàng thèm ăn, Linh Xảo liền tranh thủ cùng chồng là Đông Vinh phố, mua đầy một túi bánh nướng, gà , thịt nai khô và mứt quả, hai tay xách đầy đồ mang về.

Kết quả, đêm đó Tống Thao ăn no đến mức ôm bụng lăn lộn đất, đau đến mức đưa mời thầy thuốc, lúc châm cứu thì kêu la như quỷ sói gào.

 

Trong suốt một năm nàng giam, Linh Xảo thành .

Người nàng lấy là một trai làm công trong lò gốm, tên là Đông Vinh.

 

Đông Vinh giỏi làm phôi sứ, còn vẽ hoa văn, chủ xưởng vô cùng xem trọng.

Chàng thật thà, dung mạo trắng trẻo, lúc nét rụt rè, cạnh Linh Xảo đúng là vợ chồng tương xứng.

Cha Đông Vinh mất sớm, khi thành hôn thì chuyển về ở rể nhà Linh Xảo.

 

Hôm , Linh Xảo trải giường xong, dặn Tống Thao , lát nữa nàng sẽ lên cùng.

Tống Thao qua cửa sổ, thấy Đông Vinh — đuổi sang phòng khác ngủ — đang trong sân ôm lấy Linh Xảo, dịu dàng hôn lên má nàng.

 

Linh Xảo đỏ mặt, tay đ.ấ.m nhẹ n.g.ự.c chồng, nhỏ giọng bảo:

“Thôi , mau ngủ , để thấy thì .”

 

Lưu thẩm thì mắt mù, đương nhiên thấy gì cả.

Người duy nhất chứng kiến cảnh , chỉ Tống Thao.

 

Nàng lặng lẽ, tháo giày, chui trong chăn.

Đôi mắt mở trừng trừng, hề chớp.

 

Chẳng bao lâu , Linh Xảo , đóng cửa cài then, mỉm chui giường, sát cạnh nàng.

Linh Xảo như thường lệ, nắm lấy tay nàng, chuyện một lúc thật lâu.

Nửa đêm, nàng bắt đầu ngái ngủ, nhưng vẫn cố chống mắt, mơ mơ màng màng :

 

“Ta trộm đồ của xưởng thêu. 

Hôm đó nửa đêm, Kim Nguyên Bảo xuất hiện cửa nhà , liền nhất định là từng tới.”

Chân Kim Nguyên Bảo , tuổi lớn, thể tự chạy từ thôn Trư Lĩnh về đây… 

Lan Tỷ Nhi , chuyện gì qua thì cho qua . 

Đừng sợ nữa, từ giờ trở , và nương chính là nhà của .”

 

Đến câu cuối, Linh Xảo buồn ngủ đến mức mở nổi mắt, nhưng tay vẫn nắm c.h.ặ.t t.a.y Tống Thao buông.

Tống Thao ngẩn ngơ trần nhà, nước mắt nơi khóe mắt lặng lẽ rơi xuống.

 


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com