Cũng như Dao Xuân Nương, tự mình nhảy lầu c.h.ế.t vậy.
Tống Thao cầu còn không được việc kết án sớm, bèn không nói lời nào, chỉ ôm xác khóc rống:
"Di ca! Sao huynh lại khổ đến thế, lại tự thiêu c.h.ế.t mình cơ chứ!
Sau này ta biết sống sao đây!"
"Khoan đã!
Vụ án này có điểm nghi ngờ! Kính xin đại nhân Ngô Dung xét rõ!"
Khi Tống Thao đang khóc lóc thảm thiết, không ngờ từ ngoài nha môn vọng vào một giọng nói trầm đục đầy giận dữ.
Người bước vào không phải ai xa lạ — chính là cha của Lư Tự Giáp, Lư Bảo Chính.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nhà họ Lư là đại tộc ở Trư Lĩnh, thế lực rất lớn, trong tộc lại có nhiều bô lão, danh sĩ, nói trắng ra là loại người mà huyện lệnh Ngô Dung không muốn đắc tội.
Vì thế, ông ta lập tức sai người mang ghế mời Lư Bảo Chính ngồi.
Lư Bảo Chính vận trường sam cổ đứng thẳng, khí thế bừng bừng bước thẳng vào công đường.
Gương mặt căng cứng, mày dựng ngược, ánh mắt như bốc lửa.
Phía sau ông ta là mấy tên gia nhân, trong đó có một kẻ run rẩy tiến lên quỳ rạp xuống đất:
"Đại nhân minh xét!
Tiểu nhân tận mắt thấy tiểu nương tử Tống thị tối qua trèo tường rời khỏi xưởng thêu, quay về Trư Lĩnh.
Quan nhân nhà tiểu nhân biết chuyện, liền mang theo hai người theo hầu đến bắt nàng.
Hiện giờ người đã mất tích!"
Sau lưng Tống Thao lạnh toát, nàng cảm thấy thế gian này thật quá nực cười.
Bởi vì Ngô Dung chẳng hề hỏi tại sao Lư Tự Giáp lại dẫn người đi bắt nàng, mà chỉ lạnh lùng nhìn nàng hỏi:
"Tống Lan tỷ nhi, lời này có thật không?"
"Đại nhân! Đại nhân minh giám!"
Tống Thao quỳ rạp xuống đất, vừa khóc vừa nói:
"Dân nữ tối qua chưa từng rời khỏi xưởng thêu, nói chi đến chuyện quay về Trư Lĩnh.
Nếu ta thực sự quay về, Di ca sao lại tự thiêu c.h.ế.t được…"
Tống Thao khẳng định có người làm chứng, Ngô Dung liền cho gọi thêu nương Khánh Cúc cùng phòng vào công đường.
Khánh Cúc không hoảng không loạn, thong thả quỳ xuống trước mặt quan, nói:
"Khởi bẩm đại nhân, tối qua Lan tỷ nhi quả thật không rời khỏi xưởng thêu.
Đêm hôm đó nàng thức dậy đi vệ sinh, còn va đầu vào cửa, khóc mất một lúc lâu cơ."
📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép! 📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^
Nàng không hề nói dối.
Tối đó, sau khi chia tay Chiêm Thế Nam, Tống Thao trở lại xưởng thêu vào giờ Dần, cố ý gây tiếng động để đánh thức Khánh Cúc, rồi giả vờ ôm đầu khóc lóc, nói mình đụng đầu vào khung cửa.
Chuyện này trong xưởng thêu ai cũng biết.
Sáng hôm sau, Linh Xảo còn mang rượu thuốc đến phòng nàng để xoa bóp.
Lư Bảo Chính dĩ nhiên không tin, cười lạnh một tiếng, định mắng Khánh Cúc ăn nói bừa bãi, muốn phạt nàng hai mươi trượng.
Ai ngờ từ đám đông đang tụ ngoài cửa, Linh Xảo cùng các thêu nương đã lên tiếng:
"Đại nhân, chúng tôi có thể làm chứng!
Tối qua Tống Lan tỷ thực sự không rời khỏi xưởng thêu.
Nhà họ Lư dù có quyền thế, cũng không thể vu oan người ta!"
Dân chúng xung quanh cũng nhao nhao phụ họa.
Ngô Dung đập mạnh mộc đường:
"Yên lặng! Nhốn nháo cái gì!"
Lư Bảo Chính mặt mày đen kịt, đứng dậy đi đến trước mặt Tống Thao, ánh mắt u ám nhìn chằm chằm nàng:
"Ta hỏi ngươi, tối qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Con trai ta đâu?
Chỉ cần ngươi nói thật, ta tất không làm khó một cô nương như ngươi."
Có lẽ ông ta nằm mơ cũng không ngờ — chính cô gái nhìn qua yếu ớt mềm mại này lại là người đã c.ắ.t c.ổ con trai mình.
Chỉ trong khoảnh khắc, đầu óc Tống Thao xoay chuyển liên hồi.
Nàng nghĩ, hay là thuận nước đẩy thuyền, đổ cái c.h.ế.t của Lư Tự Giáp cho tên sát thủ từng truy g.i.ế.c Chiêm Thế Nam.
Mượn đao g.i.ế.c người, chó cắn chó, chỉ cần giúp Chiêm Thế Nam rửa sạch hiềm nghi là được.
Nhưng nàng lập tức thấy, làm vậy quá nhiều sơ hở, rủi ro quá lớn.
Toàn thân đẫm mồ hôi lạnh, nàng cắn răng đáp:
"Dân nữ tối qua chưa từng quay về Trư Lĩnh, chuyện gì cũng không biết.
Bảo Chính đại nhân tin hay không, tùy ngài."
Lư Bảo Chính trừng mắt giận dữ, phất tay ra hiệu.
Một lão pháp y còng lưng, tay xách hòm nghề bước đến, ngồi xổm bên t.h.i t.h.ể cháy đen: "Khám nghiệm!"
Lúc này Ngô Dung không vui chút nào, lạnh giọng:
"Nha môn đã có pháp y khám nghiệm, Lư Bảo Chính ngươi làm vậy là ý gì?"
"Ngô đại nhân, thứ cho hạ quan nói thẳng.
Vụ án này nghi điểm chồng chất, pháp y của nha môn e rằng mù cả mắt, ngu xuẩn vô dụng, chẳng bằng không dùng!"
Lư Bảo Chính vì muốn tìm con, đã chẳng còn nể mặt ai.
Sắc mặt Ngô Dung cũng lập tức trầm xuống, ánh mắt thoáng hiện lửa giận.