Ký Sự Đèn Cá Dẫn Hồn

Chương 62



Tống Thao quỳ gối trên đất, toàn thân ướt sũng mồ hôi. 

Trong lúc lặng lẽ quan sát hai người, bất giác nàng đột nhiên ngộ ra điều gì đó.

 

Lão pháp y kia cúi người kiểm tra t.h.i t.h.ể cẩn thận, rồi quỳ xuống bẩm báo:

"Đại nhân minh xét, người c.h.ế.t vì thiêu thì trong miệng mũi phải có tàn tro khói bụi. 

Nhưng người này trước khi bị thiêu đã chết, cổ họng có vết trí mạng, hẳn là bị một nhát c.h.é.m đứt họng mà chết."

 

Vừa dứt lời, Tống Thao hét lên một tiếng "A!", toàn thân run rẩy, nhào đến ôm xác khóc rống:

"Di ca! Di ca huynh c.h.ế.t thảm quá! Ai hại huynh! Ai lại tàn nhẫn đến thế, c.ắ.t c.ổ g.i.ế.c huynh cơ chứ!"

 

"Đại nhân! Ngô Đại nhân! 

Cầu xin ngài làm chủ cho A Di ca! Xin ngài rửa oan cho huynh ấy! 

Nhất định phải tra ra hung thủ, bắt hắn đền mạng!"

 

Tống Thao khóc lóc om sòm, làm đầu Ngô Dung ong ong như bị đánh trống. 

Ông ta bực tức vén tay áo quan phục, đập mạnh một tiếng:

 

"Tống Lan tỷ nhi, câm miệng cho bản quan!"

 

Tống Thao lập tức ngậm miệng.

Đến lúc này, nàng đã nhìn rõ cục diện — Ngô Dung và nàng là cùng một chiến tuyến.

Ông ta chỉ muốn nhanh chóng khép lại vụ án này, giống như cái c.h.ế.t của Dao Xuân Nương ngày trước, cũng là vội vàng thu dọn rồi cho qua.

 

4.

Mọi chuyện bắt đầu từ quyển sổ ghi lại tội trạng các triều thần biển thủ quân lương.

Ngô Dung cảm thấy đầu óc như nổ tung, không thể hiểu nổi vì sao tai họa kiểu này lại xảy ra ở ngay địa hạt mình quản lý.

 

Đông Kinh – phủ Đại Danh, cùng đám triều thần liên quan trong vụ án, khỏi nói đến chuyện ông không thể đắc tội, ngay cả nhạc phụ ông cũng tránh xa như tránh ôn dịch.

Phủ doãn từng dặn kỹ: “Chuyện này nhất định phải giữ mình, tuyệt đối không được dính vào.”

 

Kẻ ra tay g.i.ế.c c.h.ế.t Dao Xuân Nương cùng những người khác, tất nhiên là do cấp trên cử đến.

Ngô Dung không dám can dự, mà cũng không có bản lĩnh để can dự, việc duy nhất ông ta làm được là đi sau dọn xác. 

Dĩ nhiên ông biết t.h.i t.h.ể “Chiêm Thế Nam” là bị c.ắ.t c.ổ rồi mới bị thiêu.

Nhưng ông cho rằng đó là do người của “trên” làm.

Ông chỉ muốn vụ án này sớm kết thúc, đem chôn cái xác cho xong.

 

Kết quả Lư Bảo Chính lại cứ muốn xới tung mọi chuyện ra ngay tại công đường, đã thế còn có thêm một Tống Thao, vừa gào khóc vừa đòi tra ra hung thủ, nghiêm trị không tha.

Trong lòng Ngô Dung chửi thầm không ngớt, chỉ hận không thể tự tay bóp c.h.ế.t cả hai cho xong chuyện.

 

Tình hình lúc này đã rối rắm đến cực điểm, mà Tống Thao chẳng khác gì kẻ mù mò đèn, vô tình lại khuấy đục vũng nước vốn đã lắm bùn.

Cũng phải công nhận nàng gặp may. 

Lư Bảo Chính vì quá thương con nên chỉ nhất mực truy tìm tung tích, lại không hề ngờ tới xác con mình đang nằm ngay trước mắt.

 

Ngô Dung thì đã buông xuôi. 

Trước đó ông đã nghe phong thanh: mụ tú bà ôm quyển sổ kia bỏ trốn, chạy một mạch đến Giang Lăng, tới thẳng hình bộ kêu oan.

 

Hình Bộ Giang Lăng, chuyên quản lý án hình của các châu phủ khu vực Giang Nam. 

Quan phụ trách ở đó tên là Hàn Kỳ Chính, đệ tử thân tín của đương kim Tể tướng.

Người này chuyên phụ trách điều tra tham quan, xét xử những vụ án lớn có dấu hiệu bất thường.

Mụ tú bà kia đã bị ông ta bắt giam rồi.

 

Ngô Dung chưa bao giờ dám nghĩ, một tri huyện nhỏ như ông lại bị cuốn vào vụ án liên quan đến trọng thần triều đình và tranh đấu phe phái.

Giờ đây ông chỉ muốn chôn quách t.h.i t.h.ể “Chiêm Thế Nam” đi, chấm dứt mọi rắc rối.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Họ Lư tuy có thế lực ở Trư Lĩnh thật, nhưng Đông Kinh, Đại Danh Phủ, và Hình Bộ Giang Lăng là những nơi thế nào chứ?

So sánh giữa ba cái hại, tất nhiên phải chọn cái nhẹ nhất. Lư Bảo Chính tính là gì!

 

Trên công đường, sắc mặt Ngô Dung dần thay đổi. 

Ánh mắt lướt qua Tống Thao, lại nhìn sang Lư Bảo Chính, lạnh giọng nói:

 

"Vụ án này đích thực có điểm khả nghi. 

Tống Lan tỷ nhi tình nghi lớn, bản quan cần thẩm tra toàn bộ người trong xưởng thêu, rồi đến bọn gia nhân nhà họ Lư. 

Trước mắt, tạm giam Tống Lan tỷ nhi chờ tra xét. 

📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^

Lư Bảo Chính, có ý kiến gì không?"

 

Tống Thao bị giam vào đại lao của nha môn, lòng biết rõ chuyện chẳng lành.

Nhưng nàng không ngờ, vì muốn kết án nhanh, Ngô Dung lại lấy nàng làm vật hy sinh.

Mới bị nhốt không bao lâu, đã thấy tên sư gia mặt chuột mày khỉ bước vào, theo sau là một sai nha, trên tay cầm sẵn bản giấy nhận tội đã viết xong.

 

Sư gia hắng giọng, mở lời:

"Tống Lan tỷ nhi, ngươi biết tội chưa?"

 

Tống Thao cảnh giác nhìn hắn, lắc đầu.

 

Sư gia liền nói:

"Đại nhân đã tra rõ: đêm qua, giờ Hợi, ngươi trèo tường rời khỏi xưởng thêu, mãi đến giờ Dần mới quay về, còn giả vờ nói va đầu, để lừa mọi người làm chứng giả. 

Đến lúc này ngươi còn dám chối?"

 

Có gia nhân nhà họ Lư làm chứng, lại thêm Ngô Dung khôn ngoan, đã âm thầm thẩm vấn Khánh Cúc cùng mấy người khác, mọi chuyện dĩ nhiên không thể che giấu được nữa.

 

Tống Thao vốn đã chuẩn bị sẵn cho tình huống này. 

Nàng không hề hoảng loạn, bởi tự biết mình vẫn còn đường xoay chuyển.

 

Tên gia nhân nhà họ Lư chỉ nhìn thấy nàng trèo tường, rồi vội vàng chạy đi báo cho Lư Tự Giáp, hoàn toàn không tận mắt chứng kiến nàng quay về Trư Lĩnh.

Chỉ cần nàng cắn chặt không nhận, dù có là đi ăn trộm hay bán đồ, lý do để trèo tường giữa đêm cũng đầy rẫy.

Nàng đã nghĩ sẵn: cứ nói mình lấy cắp đồ trong xưởng thêu, nửa đêm chạy đi bán cho Hoàng Tiểu Thủ.

 

Dù sao thời gian gần đây xưởng thêu cũng mất trộm một ít gấm vóc quý. 

Còn Hoàng Tiểu Thủ vốn là tay đạo chích khét tiếng quanh vùng, ai ai cũng biết. 

Gã vô cùng xảo quyệt, giỏi cải trang, hễ bị truy bắt là trốn biệt vào hang chuột, nửa năm không thấy bóng.

 

Lợi thế của Tống Thao là: nàng biết mặt Hoàng Tiểu Thủ.

Vì năm xưa A Di ca từng va chạm với hắn, về nhà còn kể như chuyện cười: 

"Gã ấy mới mười bảy mười tám, mặt như cá trê, mắt như hạt đậu xanh, mép còn mọc hai sợi râu chuột. 

Xấu đến mức nhìn một lần là không quên được."

 

Quan phủ không bắt được hắn, chính bởi hắn có đôi bàn tay khéo và tài dịch dung. 

Có thể biến mình thành đứa bé ngây thơ, cũng có thể đóng vai bà lão lọm khọm.

 

 

Tống Thao đã tính kỹ, định kéo Hoàng Tiểu Thủ vào cuộc.

Nào ngờ trong lao ngục, tên sư gia không cho nàng cơ hội mở miệng, lập tức trải một tờ giấy nhận tội lên bàn, lạnh nhạt nói:

 

"Chiêm A Di là tên lưu manh tàn ác, đã lâu ức h.i.ế.p ngươi. 

Vì không muốn lấy hắn, ngươi lập mưu thoát thân, đêm qua đã ra tay sát hại, sau đó đốt xác phi tang. 

Đại nhân đã tra rõ sự thật, bản nhận tội ở đây, ngươi ký tên vào."

 

Tống Thao: "?"

 


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com