Ký Sự Đèn Cá Dẫn Hồn

Chương 60



Tống Thao cắn chặt răng, không ngừng lắc đầu, nước mắt tuôn trào:

"Không! Muội muốn đi cùng huynh! 

Sống cùng sống, c.h.ế.t cùng chết!"

 

"Đừng ngốc nghếch nữa, nghe lời."

Chiêm Thế Nam nhíu mày, thấy nàng lại bướng bỉnh cố chấp, bèn nghiêm giọng:

"Muội sẽ liên lụy đến ta. 

Mang theo muội, ta mới thật sự không còn đường sống."

 

Tống Thao sững sờ nhìn hắn, nước mắt rơi lã chã.

Nàng hiểu rõ, mọi chuyện đã đến bước đường cùng, không còn cách cứu vãn. 

Mà bản thân nàng, từ khi đến bên cạnh Di ca, chỉ dựa vào hắn mà sống.

 

Nếu đến lúc này còn cố bám theo, chỉ làm gánh nặng cho hắn, chẳng khác nào là súc sinh đội lốt người.

Tay nàng run rẩy không ngừng, cố níu lấy vạt áo Chiêm Thế Nam, mặt vùi trong lồng n.g.ự.c hắn, khóc nức nở:

 

"Vậy… vậy huynh phải hứa với muội, sau này nhất định phải quay lại tìm muội. 

Di ca, muội đã đến tuổi cập kê, mà còn chưa được gả cho huynh. 

Muội vẫn luôn mong được làm vợ huynh."

 

"Ừ, nếu ta còn sống… nhất định sẽ quay về tìm muội."

 

Chiêm Thế Nam ôm chặt lấy nàng vào lòng, cúi đầu hôn lên trán nàng. 

Một lúc lâu sau, hắn lại nói:

 

"Nếu ta mãi không quay lại, hoặc đã c.h.ế.t rồi, muội cũng đừng chờ nữa. 

Gặp được người tốt, hãy gả cho người đó."

 

"Tống Thao, thế đạo bạc bẽo, ta không nỡ để muội đơn côi một mình. 

Dù người ở bên muội không phải ta, nhưng nếu hắn có thể mang đến cho muội yên ổn và ấm áp thì ta cũng cam lòng."

 

"Di ca, huynh đang nói gì vậy? 

Ta nghe không hiểu…"

 

Tống Thao vừa khóc vừa nghẹn ngào, nước mắt nước mũi chảy tèm nhem.

Chiêm Thế Nam chẳng hề chê bẩn, lấy tay áo lau cho nàng, dịu giọng dỗ dành:

 

"Đừng khóc nữa, đi rửa mặt, dọn dẹp lại đi."

 

Nửa đêm, trên xe lừa chất đầy cỏ khô.

Bên dưới lớp cỏ ấy là xác người.

 

Chiêm Thế Nam vốn định chờ đêm tối, rời khỏi đây, rồi bí mật xử lý ba t.h.i t.h.ể ấy ở nơi xa nhưng Tống Thao đã chặn hắn lại.

Nàng vốn là người có chủ kiến, sau khi bình tĩnh trở lại từ chuỗi biến cố dồn dập, nhìn thẳng vào hắn và nói:

 

"Giữ lại xác của Lư Tự Giáp, thay vào quần áo của huynh."

 

Lư Tự Giáp và Chiêm Thế Nam cùng tuổi, dáng người không chênh lệch nhiều. 

Chỉ một câu, hắn đã hiểu nàng định làm gì.

Hắn nói:

"Tống Thao, ta không thể để muội gánh bất kỳ rủi ro nào."

 

Tống Thao vội vàng phản bác:

"Trong lòng huynh, ta thật sự chỉ là kẻ ngu ngốc thế sao? 

Di ca, huynh tin ta đi. Ta xoay xở được. 

Đây là cơ hội tốt nhất của chúng ta!"

 

Quả thực là cơ hội tốt nhất — rút củi đáy nồi, nhất cử lưỡng tiện.

Dùng t.h.i t.h.ể của Lư Tự Giáp để giả làm Chiêm Thế Nam, sau đó nổi lửa thiêu sạch.

Chỉ cần qua mặt được nha môn, Chiêm Thế Nam sẽ trở thành một người “đã chết”. 

Tin này một khi lan truyền ra ngoài, chưa biết chừng có thể giúp hắn thoát khỏi kiếp bị truy sát.

 

Còn về phần Lư Tự Giáp, chỉ cần Lư Bảo Chính không tìm được xác con trai, cũng khó kết luận là bị hại. 

Như vậy Chiêm Thế Nam sẽ không bị quy tội g.i.ế.c người, càng không trở thành trọng phạm bị truy nã.

Thời cơ nhiễu loạn, chính là lúc mượn nước đục thả câu.

 

Dĩ nhiên, chuyện này cũng không tránh khỏi rủi ro. 

Việc đầu tiên là phải xử lý sạch sẽ hai t.h.i t.h.ể còn lại, còn về những biến số không lường trước, chỉ có thể tùy cơ ứng biến.

 

Chiêm Thế Nam không muốn. 

Hắn thà làm một kẻ trốn chạy, thà bị người đuổi giết, chứ tuyệt không muốn để Tống Thao phải gánh chịu chút hiểm họa nào.

📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Tống Thao nắm c.h.ặ.t t.a.y hắn, giận dữ nói:

"A Di ca, huynh tỉnh táo lại đi! 

Huynh tưởng gánh hết mọi thứ thì cha của Lư Tự Giáp sẽ tha cho muội sao? 

Giờ chúng ta chỉ còn hai con đường: một là huynh dẫn muội đi, dù có c.h.ế.t cũng c.h.ế.t cùng nhau; hai là làm theo lời muội, giành lấy cơ hội sống sót."

 

Chiêm Thế Nam đành phải thừa nhận nàng nói đúng. 

Từ trước đến nay, nàng luôn có chủ kiến rõ ràng, một khi đã quyết, thì vô cùng cứng rắn.

 

Mà hắn thì… thật sự không có cách nào thuyết phục được nàng. 

Hắn chỉ lặng lẽ đưa tay vuốt nhẹ khuôn mặt nàng, rồi ôm nàng thật chặt vào lòng.

 

Tống Thao bị hắn ôm đến nghẹt thở, dường như cảm nhận được nơi hõm cổ mình là hàng mi hắn đang rũ xuống ẩm ướt.

 

Hắn nghẹn giọng nói:

"Lan tỷ nhi… mọi chuyện, muội phải thật cẩn thận. 

Hãy chờ ta quay về. 

Ta muốn cưới muội… từ lâu đã muốn. 

Ta không hề muốn muội gả cho ai khác."

 

Nước mắt Tống Thao trào ra như suối, nàng khóc nói:

"Huynh không cần mạo hiểm như vậy.

 Đợi sau này mọi chuyện qua đi, chỉ cần gửi cho muội một lời nhắn, muội sẽ lập tức thu dọn tất cả, chạy đi tìm huynh."

 

Khi lửa thiêu nhà nổi lên, Chiêm Thế Nam đã cùng Tống Thao rời khỏi Trư Lĩnh.

Nàng ngồi trong chiếc xe lừa chất đầy cỏ khô, từ xa nhìn lại, thấy ánh lửa bùng lên như gào thét giữa trời đêm.

Nỗi buồn lập tức dâng trào trong ngực.

 

Từ nhỏ đến lớn, nàng từng có hai mái nhà.

Nay, đều bị chôn vùi trong lửa đỏ, hóa thành tro tàn giữa dòng đời nghiệt ngã.

 

Tống Lai Hỷ đã mất. 

Giờ đến lượt Chiêm Thế Nam cũng phải rời đi — sống c.h.ế.t chưa biết, ngày trở lại mịt mù vô vọng.

 

Trời đêm thăm thẳm, sao thưa lặng lẽ, gió tàn người mỏi mệt. 

Cánh đồng hoang dưới vòm trời mênh m.ô.n.g không thấy điểm tận, bóng cây ven đường lay động mập mờ, tựa như ma ảnh lẩn khuất.

 

Quả nhiên ứng với câu: “Sống là khách trọ, c.h.ế.t là người trở về. Trời đất là quán trọ lớn, cùng xót thương cho muôn kiếp bụi trần.”

Ngoảnh đầu nhìn lại — mọi thứ, như một giấc mộng xa xôi.

 

3.

Sau khi Chiêm Thế Nam rời đi, Tống Thao thật sự đã trải qua một quãng ngày khó sống.

 

Người trong thôn Trư Lĩnh báo quan. 

Ngày hôm sau, nha môn lập tức đến xưởng thêu bắt nàng đi nhận xác.

 

Trên công đường, một cái xác phủ khăn trắng đặt trước mặt. 

Tống Thao chỉ mới lật lên nhìn thoáng qua đã mềm nhũn ngã xuống đất, khóc lớn:

 

"Là Di ca! Là huynh ấy! 

Sao có thể như vậy được! Huynh ấy sao lại c.h.ế.t rồi!"

 

Nàng khóc đến xé lòng, giọng run rẩy, vừa sợ hãi vừa tuyệt vọng.

Huyện lệnh Ngô Dung nhíu mày, không nhịn được mà đập mạnh mộc đường:

 

"Thi thể đã cháy thành thế này, ngươi dựa vào đâu mà khẳng định hắn là Chiêm A Di?"

 

"Dù huynh ấy có hóa thành tro, ta vẫn nhận ra!"

Tống Thao nức nở, gục xuống t.h.i t.h.ể khóc nghẹn,

"Cả y phục trên người cũng là ta tự tay may cho! Ta sao không nhận ra được chứ! 

Vải gai mộc rất thô ráp, dù cháy thành tro cũng vẫn bám dính lấy người. 

Huống hồ, huống hồ..."

 

Ánh mắt nàng rơi vào t.h.i t.h.ể cháy đen không còn hình dạng ấy. 

Tống Thao run rẩy lần tay lên vùng n.g.ự.c cháy sém, thật sự mò ra một vật, là một viên xí ngầu đã bị khói hun đen kịt.

 

Nàng lập tức òa khóc lần nữa:

"Ta từng thêu tặng Di ca một chiếc túi gấm thêu chỉ vàng, huynh ấy luôn mang theo bên người. 

Viên xí ngầu này chính là ta nhờ thợ bạc Đinh Đại Xuyến chế riêng, bên trong có gắn một hạt đậu đỏ, ta đặt nó vào trong túi rồi tặng cho huynh ấy!"

 

Những lời ấy, đều là thật.

Năm đó Chiêm Thế Nam vào phủ Quận công làm việc mãi không về, Tống Thao nhớ nhung đến mất ngủ, bèn quyết định may cho hắn một chiếc túi gấm chỉ vàng làm quà.



 


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com