Tống Thao lo lắng đến nóng ruột suốt mấy ngày liền, ngoài cái c.h.ế.t của Dao Xuân Nương thì chẳng nghe ngóng thêm được tin tức nào khác.
Phản ứng từ nha môn lại hoàn toàn như thường, như thể Dao Xuân Nương thực sự là tự mình nhảy lầu.
Họ cho người thu dọn thi thể, an táng rồi thôi, không truy xét thêm gì nữa.
Tống Thao biết có chuyện mờ ám, nhưng không rõ rốt cuộc là mờ ám chỗ nào.
Chiêm Thế Nam chưa kịp nói rõ đã rời đi.
Trong lúc bồn chồn lo lắng, nàng chợt nhớ ra trong nhà còn Kim Nguyên Bảo.
Nếu là trước kia, con ch.ó ấy dù không có người cũng còn có thể sống được.
Nhưng bây giờ nó đã già, răng yếu, chân sau thường xuyên mất lực, chỉ có thể nằm một chỗ.
Tống Thao không đành lòng bỏ mặc, quyết định đợi trời tối sẽ lén quay về quê, đưa Kim Nguyên Bảo lên huyện thành.
Đến giờ Hợi, nàng quấn kín mình, giấu một con d.a.o trong người, trèo tường rời khỏi xưởng thêu, rồi chạy một mạch không ngừng nghỉ.
Về đến nhà, nàng lặng lẽ đẩy cửa vào.
Giống như một tên trộm, nàng rón rén cúi thấp người, khẽ gọi tên Kim Nguyên Bảo.
Nào ngờ, trong bóng tối bỗng có người lao ra, hung hãn ôm chặt lấy nàng, bật cười dữ tợn:
"Ha ha ha! Cuối cùng cũng bắt được ngươi rồi!
Con tiện nhân, hôm nay lão tử không chơi c.h.ế.t ngươi thì không phải họ Lư!"
Là Lư Tự Giáp.
Cái c.h.ế.t của Dao Xuân Nương giống như tiếng chiêng mở màn cho một vở tuồng loạn, vừa vang lên một tiếng "choang" thì lũ yêu ma quỷ quái liền lũ lượt kéo ra sân khấu.
Màn tuồng ấy quả thực rất hỗn loạn, mà Lư Tự Giáp chính là một vai hề độc ác trong đó.
Hắn hận Tống Thao, cũng hận nhát d.a.o năm xưa của Chiêm Thế Nam khiến hắn bỏ chạy trong nhục nhã.
Hắn luôn muốn trả thù nhưng không có cơ hội, lại sợ cái mạng liều của Chiêm Thế Nam.
Cho đến khi Dao Xuân Nương chết, hắn nghe nói đám người làm cho nàng cũng lần lượt gặp chuyện, rồi lại nghe rằng Chiêm Thế Nam cũng đã mất tích, lập tức như được tiếp thêm m.á.u nóng.
Tống Thao ở xưởng thêu nên khó ra tay, hắn liền sai người theo dõi.
Khi biết nàng quay về Trư Lĩnh tối nay, hắn mừng rỡ vô cùng, lập tức dẫn theo hai tên lưu manh, phục sẵn trong nhà nàng.
Tống Thao bị hắn túm lấy, ép úp mặt xuống bàn.
Nàng hét toáng lên, vùng vẫy giãy giụa.
Lư Tự Giáp liền nắm tóc nàng, hung hăng đập đầu nàng xuống mặt bàn!
Lực mạnh đến mức mắt nàng tối sầm, đầu ong ong, người gục hẳn lên mặt gỗ.
Ý thức mơ hồ, nàng lờ mờ nghe tiếng Lư Tự Giáp đang chửi rủa, bàn tay hắn kéo giật áo nàng.
Hai tên ác ôn đứng bên cạnh cười gian, một tên hỏi:
"Có cần thắp đèn không?"
Lư Tự Giáp hớn hở đáp ngay:
"Thắp!
Tối nay lão tử ăn mặn, phải nhìn rõ con đàn bà của tên Chiêm A Di mới được!"
Lửa đèn vừa cháy lên, Tống Thao vẫn nằm im không nhúc nhích.
Lư Tự Giáp đã kéo bung áo nàng, vừa đè lên liền nóng lòng muốn cởi quần.
Không ai ngờ được, đúng lúc ấy — Tống Thao bất ngờ ngẩng đầu, tay phải vung lên, con d.a.o cắt mạnh một nhát.
Máu từ cổ Lư Tự Giáp phun như suối, b.ắ.n thẳng lên mặt nàng.
Hắn trợn trừng mắt, không nói nổi một tiếng, chỉ có thể ôm lấy cổ họng bị cắt, m.á.u trào ra qua từng kẽ tay không sao cầm lại.
Khuôn mặt và áo quần Tống Thao nhuốm đầy máu, ánh mắt hung dữ trừng hắn, gầm lên phẫn uất, rồi đ.â.m thêm một nhát vào n.g.ự.c hắn:
"Ngươi hại c.h.ế.t cha ta, ta đã cắn răng chịu đựng!
Tại sao vẫn không chịu buông tha ta?!"
Lư Tự Giáp từ từ đổ xuống, mặt méo xệch vì sợ hãi.
Hai tên ác ôn kia hoàn hồn lại, đồng loạt gào lên, nhào đến tóm lấy nàng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Lư Tự Giáp đã chết, nếu không bắt được Tống Thao, chúng chắc chắn cũng bị nhà họ Lư tính sổ.
Giờ chỉ có bắt được nàng mới có cơ hội sống sót.
Tống Thao bị hai tên giữ chặt, định đưa về nộp cho nhà họ Lư.
Nào ngờ, cửa vừa mở ra, một thanh đao dài đã xuyên thẳng qua thân một tên!
Tống Thao sững người.
📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép! 📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^
Người đứng ngoài cửa chính là Chiêm Thế Nam.
Ánh mắt hắn lạnh lẽo tàn độc, thanh đao dính m.á.u rút ra, trong chớp mắt lại phóng về phía tên còn lại!
Thì ra mấy hôm nay Chiêm Thế Nam không hề rời đi, mà ẩn mình trong khu rừng gần bãi tha ma ngoài thành.
Hắn vốn không phải người chịu ngồi chờ chết.
Nếu vì trốn truy sát mà bỏ trốn, chẳng khác gì để kẻ địch trong tối mà mình ở sáng, cực kỳ nguy hiểm.
Huống hồ, hắn không thể bỏ mặc Tống Thao.
Hắn sớm đã đoán nếu bản thân gặp chuyện, kiểu gì cũng sẽ có người tìm đến nàng.
Vậy nên hắn quyết định âm thầm theo dõi tình hình và đã đưa Kim Nguyên Bảo đi cùng trước nàng một bước.
Mấy hôm nay hắn luôn canh chừng căn nhà cũ.
Đêm đến, quả thực từng có người đeo kiếm tới tìm, ra tay nhanh gọn, là một cao thủ khó đối phó.
Tên Nốt Ruồi đã bị g.i.ế.c từ hôm trước.
Kẻ kia không tìm được Chiêm Thế Nam ở Trư Lĩnh, sau đó bỏ đi.
Tạm thở phào nhẹ nhõm, nhưng hắn không ngờ đêm nay Tống Thao lại về nhà, còn suýt bị hại bởi Lư Tự Giáp.
Giết sạch hai tên còn lại xong, Chiêm Thế Nam nhìn thấy Tống Thao m.á.u me đầy người, áo xộc xệch, ánh mắt liền đỏ rực, lao đến ôm chặt lấy nàng, giọng run rẩy:
Muội sợ quá… Muội đã g.i.ế.c người rồi… Muội g.i.ế.c Lư Tự Giáp rồi!"
"Không sao, có ta ở đây."
Giọng Chiêm Thế Nam vẫn run rẩy, nhưng trong đó mang theo cảm giác quen thuộc khiến người nghe thấy an tâm.
Tống Thao khóc một hồi lâu, cuối cùng dưới lời dỗ dành của hắn mới dần dần bình tĩnh lại.
Chiêm Thế Nam dịu dàng dùng tay lau m.á.u trên mặt nàng, động tác nhẹ nhàng:
"Lát nữa rửa sạch mặt, thay bộ quần áo khác. Ta đưa muội về xưởng thêu."
"A Di ca, Lư Tự Giáp đã c.h.ế.t rồi!
Phụ thân hắn sẽ không tha cho chúng ta, còn về xưởng thêu gì nữa?"
Tống Thao sốt ruột nói:
"Chúng ta đi đi, rời khỏi nơi này ngay lập tức, chạy trốn thôi!"
Dứt lời, nàng hấp tấp xoay người định thu dọn đồ đạc.
Chiêm Thế Nam ngăn nàng lại, ánh mắt hắn dịu dàng nhìn nàng, nói:
"Tống Thao, ta không thể đưa muội đi."
Tống Thao vẫn chưa biết được sự thật về cái c.h.ế.t của Dao Xuân Nương.
Đến khi nghe Chiêm Thế Nam kể hết từ đầu đến cuối, nàng cảm thấy cả người lạnh toát, lòng tràn đầy tuyệt vọng.
"Vậy nên, tình cảnh bây giờ là: không chỉ có người truy sát, mà vì cái c.h.ế.t của Lư Tự Giáp, chúng ta còn thành tội phạm bị truy nã khắp nơi, sớm muộn cũng chết…"
"Không phải chúng ta, là ta."
Chiêm Thế Nam đáp -
"Ta sẽ xử lý ba cái xác này, rồi trước khi trời sáng, đưa muội về lại xưởng thêu.