Ký Sự Đèn Cá Dẫn Hồn

Chương 58



Sau cơn mưa đêm, một góc tường trong viện bất ngờ đổ sập, để lại một khoảng hở lớn.

 

1.

Hôm đó, Chiêm Thế Nam đưa Tống Thao tới xưởng thêu xong thì quay về nhà, tự tay hòa bùn, trám lại đoạn tường vỡ. 

Sau đó, hắn vào rừng ngoài thành, kiểm tra bẫy đặt sẵn và bắt được một con gà rừng.

 

Lúc chiều tà, hắn đánh xe lên huyện thành. 

Trước tiên đem con gà đến tửu lâu bán lấy tiền, rồi như thường lệ đứng chờ ở đầu phố đối diện xưởng thêu, đợi Tống Thao tan làm.

Gần đây cuộc sống an ổn, hắn và Tống Thao đều chưa nhắc lại chuyện rời đi phiêu bạt.

 

Đầu phố người qua lại tấp nập, bên kia đường có một gánh bán mì nước. 

Chủ quán đang nặn bột thành sợi nhỏ bằng ngón tay cái, mỗi khúc chừng hai tấc, sau đó ngâm vào thau nước, rồi ông ta thoăn thoắt vớt ra, nhào thành lát mỏng, thả vào nồi nước sôi luộc chín.

 

Chiêm Thế Nam dựa lưng vào càng xe, chăm chú quan sát cảnh gánh hàng bận rộn, nhìn người bán mì lật mặt bánh trong nồi nước nghi ngút khói rồi múc nhanh vào bát.

Mùi vị nhân gian, nụ cười trên gương mặt người bán, khiến hắn bất giác cảm thấy một sự bình yên đáng giá.

 

Chiêm Thế Nam không tin vào số mệnh. 

Trước kia ở làng, người ta hay bảo hắn là "thiên sát cô tinh", hắn chỉ thấy buồn cười. 

 

Người sống một đời, vốn dĩ ai nấy đều vì mình mà sống, đến tay trắng, đi cũng tay không.

Kẻ đã chôn thân dưới suối vàng, đều là người bạc mệnh. 

Chết thì c.h.ế.t thôi, chưa hẳn không phải là một sự giải thoát, sao còn phải oán trách người khác?

Bởi luôn tin rằng sống là khổ, mà khổ là hư không, nên hắn không sợ chết, xưa nay chưa từng biết sợ hãi là gì.

 

Nhưng giờ thì khác. 

Hắn đã trở nên trần tục, bắt đầu quý trọng mạng sống. 

Hắn hy vọng có thể cùng Tống Thao bên nhau qua từng năm tháng, sống yên ổn, vô lo vô nghĩ.

Con người ta dễ bị trói buộc bởi sự ấm áp. 

 

Khi đang đứng nơi đầu phố, chờ cô gái kia chạy về phía mình, hắn chợt nghĩ — nếu thời gian có thể dừng lại ở khoảnh khắc này, vậy thì đời hắn quả thật là có phúc.

Nhưng hôm đó, còn chưa đợi được Tống Thao xuất hiện, trên phố đã có người hét lên:

 

"Có người c.h.ế.t rồi! 

Hoa khôi của Xuân Phong Lầu vừa nhảy lầu tự tử!"

 

Dân chúng xung quanh ùn ùn kéo đến xem náo nhiệt. 

Chiêm Thế Nam suy nghĩ một lát, rồi cũng chen chân theo.

 

Nói cho đúng thì hắn và Dao Xuân Nương đã cắt đứt liên hệ gần một năm rồi.

Dù Xuân Nương là một kỹ nữ kiêu căng, nhưng đối với hắn vẫn được xem là tử tế. 

Khi hắn làm việc cho nàng, nàng trả công sòng phẳng, chưa từng thiếu một đồng.

 

Về sau vì Tống Thao không cho phép, hai người mới dứt khoát chia tay, lúc chia tay có chút xích mích. 

Tuy Xuân Nương có nói vài lời cay độc, nhưng cũng chưa bao giờ thực sự tìm cách trả thù hắn.

 

Chiêm Thế Nam không thể hiểu nổi, tại sao Xuân Nương lại nhảy lầu tự vẫn. 

Hắn cho rằng mình hiểu rõ nàng ta — một người gan dạ, mê hưởng lạc, luôn tự tin vào nhan sắc và trí tuệ của mình, sống trong sự vây quanh của đám công tử quyền quý, nên không thể nào vì chút chuyện mà tìm cái chết.

 

Khi hắn chen vào giữa đám đông, t.h.i t.h.ể của Dao Xuân Nương đang nằm trong vũng máu, mắt mở to, đầu gần như lìa khỏi cổ.

Chiêm Thế Nam nhíu mày, bước lên, ngồi xổm xuống cạnh xác, đưa tay kiểm tra phần cổ.

 

Quả nhiên, dưới xương hàm có hai vết bầm sâu như bị bóp mạnh. 

Đầu của nàng không phải vì ngã mà gãy, mà là bị người ta vặn đứt.

 

Ánh mắt Chiêm Thế Nam liếc lên khung cửa sổ tầng ba của gác hát, rồi nhanh chóng nhìn quanh đám người, sau đó quay lưng rời đi.

Hắn không quan tâm Dao Xuân Nương c.h.ế.t ra sao. Án mạng trong huyện vốn đã có quan phủ lo.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Điều khiến hắn bận tâm là, giữa đám đông ấy, hắn thoáng thấy một bóng người quen thuộc đang hoảng hốt.

Là một thanh niên khoảng hơn hai mươi tuổi, người không cao, biệt danh là Nốt Ruồi, từng là kẻ làm việc cho Xuân Nương.

 

Chiêm Thế Nam chặn gã ở một ngõ hẻo lánh không người. 

Còn chưa kịp lên tiếng, Nốt Ruồi đã tái mặt, hoảng loạn kêu lên:

 

"Sư huynh, mau chạy đi! 

Xảy ra chuyện rồi, lần này chúng ta c.h.ế.t chắc!"

 

Từ miệng gã, Chiêm Thế Nam biết được, không lâu trước đây, Dao Xuân Nương mua được một chiếc tráp trang điểm với giá rẻ, tinh xảo, nạm đầy châu ngọc. 

Nàng ta cùng mụ tú bà thích thú ngắm nghía, không ngờ lại phát hiện dưới đáy hộp giấu một quyển sổ sách.

Nghe đâu quyển sổ ấy là vật bị thất lạc của một quan viên ở phủ Đại Danh, trong đó ghi chép việc một số triều thần đã biển thủ quân lương.

 

Phủ Đại Danh – thủ phủ phía bắc của Đông Kinh, là vị trí quan trọng khống chế toàn vùng Hà Sóc, cũng là tuyến phòng thủ chủ lực trước ngoại bang. 

Bí mật được ghi trong quyển sổ kia, vừa nhìn qua đã khiến Dao Xuân Nương và mụ tú bà hoảng sợ.

Vừa kinh hãi vừa bất an, hai người quyết định nhanh chóng tống khứ chiếc tráp trang điểm, giả vờ như chưa từng hay biết gì, vứt bỏ củ khoai nóng phỏng tay ấy càng sớm càng tốt.

 

Dao Xuân Nương rất nhanh đã tìm được người bằng lòng tiếp nhận, rồi cùng với những món tang vật khác, cho đám thuộc hạ mang đi giao trong chớp nhoáng.

Nàng cho rằng chuyện đến đây là xong, nào ngờ mụ tú bà kia lại lén giấu riêng quyển sổ ấy đi sau lưng nàng.

 

Khác với Dao Xuân Nương ngây thơ mộng tưởng, mụ tú bà biết rõ: một khi sổ sách đã qua tay mình, nếu sau này gặp rắc rối, Dao Xuân Nương còn có thể được những kẻ quyền quý từng lui tới kĩ viện bảo vệ, còn bản thân mụ chẳng có ai che chở. 

Nhỡ đâu mọi tội vạ bị đổ lên đầu bà ta, thì chỉ còn con đường chết.

 

Càng nghĩ càng sợ, mụ ta nghiến răng đánh liều đánh cắp quyển sổ ấy, xem nó như lá bùa hộ mệnh cho bản thân.

Cho đến khi tin người mua chiếc tráp đột ngột tử vong được truyền đến, mụ tú bà lập tức thu dọn đồ đạc, chuồn mất không chút do dự.

 

Dao Xuân Nương hoảng hốt. 

Đúng như mụ kia đoán, nàng từng tin rằng những kẻ quyền quý từng thân mật với mình chắc chắn sẽ ra mặt cứu giúp.

Ai ngờ đến lúc mấu chốt, những vị đại nhân ấy nghe phong thanh được tin thì lập tức đóng chặt cửa phủ, chẳng ai chịu gặp nàng.

Kết cục, kỹ nữ từng ngạo mạn tự cho là thanh cao ấy, vì không giao ra được quyển sổ, bị người ta vặn cổ, ném thẳng xuống từ cửa sổ lầu cao.

Những tên thuộc hạ từng giúp nàng tiêu thụ tang vật, cũng lần lượt bị giết.

 

Tuy Chiêm Thế Nam đã sớm đoạn tuyệt với Dao Xuân Nương, nhưng qua miệng tên Nốt Ruồi, hắn mới biết được: trong tay nàng vẫn giữ một danh sách các tên từng giúp nàng tẩu tán hàng cấm, trong đó vẫn còn tên hắn, chưa từng bị xóa đi.

Danh sách ấy giờ không rõ tung tích. 

Trước khi chết, Dao Xuân Nương từng bị Nốt Ruồi tìm đến hỏi, nàng hoảng loạn nói:

"Không còn cách nào nữa rồi, giờ chỉ có thể ai nấy tự lo giữ mạng thôi."

 

Nốt Ruồi run bần bật, nghẹn giọng bảo Chiêm Thế Nam:

"Chuyện này... là muốn nhổ cỏ tận gốc, g.i.ế.c sạch chúng ta để bịt miệng…"

📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^

 

Lông mày Chiêm Thế Nam giật mạnh, không nói thêm lời nào, lập tức xoay người bỏ đi.

Lúc đến đầu phố, Tống Thao đang đứng trước xe ngựa ngóng trông hắn, dáo dác nhìn quanh.

Hắn bước nhanh lại nắm tay nàng, chưa để nàng kịp mở miệng đã trầm giọng dặn:

 

"Tống Thao, ta phải rời đi một thời gian. 

Mấy ngày tới, muội cứ ở lại trong xưởng thêu, đừng về nhà."

 

Tống Thao vừa nghe tin Dao Xuân Nương chết, thần sắc nặng nề hỏi ngay:

"Sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?"

 

Chiêm Thế Nam không kịp giải thích, chỉ cảnh giác đảo mắt quan sát bốn phía, lo lắng liên lụy đến Tống Thao. 

Hắn khẽ xoa đầu nàng, nghiêm túc dặn dò:

 

"Nhớ kỹ lời ta. 

Tuyệt đối đừng rời khỏi xưởng thêu. 

Ta sẽ quay lại tìm muội."

 


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com