Từ lâu Tống Thao đã biết, Chiêm Thế Nam vốn không phải hạng trộm cắp đầu đường xó chợ.
1.
Thành Tân Kiến rất rộng lớn, trong đó náo nhiệt nhất là một gánh hát có tên là Vãng Xá Câu Lan, nơi có một hoa khôi nổi danh tên Diêu Xuân Nương.
Nàng xinh đẹp tuyệt trần, thủ đoạn cao tay, được không ít quan lại quyền quý say mê.
Nghe đồn ngay cả tri phủ Hồng Châu tuổi đã về chiều cũng từng qua đêm trong phòng nàng.
Diêu Xuân Nương là một kỹ nữ giảo hoạt, gan lớn lại tham tiền.
Nàng cùng mụ mama trong gánh hát công khai làm ăn phi pháp, chuyên tiêu thụ hàng trộm cắp ngay tại chốn thanh lâu.
Từ món nhỏ nhặt do đám trộm vặt ngoài phố cuỗm được, đến đồ do nha hoàn nhà phú hộ lấy trộm, hay cả chiến lợi phẩm của đám sơn tặc, chỉ cần là hàng tốt, nàng đều dám thu mua.
Nhờ có người chống lưng, nên cả lũ cường hào ác bá địa phương nàng cũng chẳng kiêng dè.
Chiêm Thế Nam là một trong những người giúp nàng tiêu thụ số tang vật đó.
Hắn thường vài tháng mới làm một chuyến, phụ trách mang đống hàng trộm mà Diêu Xuân Nương gom được đi giao dịch.
Người mua cũng chẳng phải hạng tầm thường, đều giống Diêu Xuân Nương, không bao giờ lộ mặt, chỉ sai thân tín đến gặp.
Nói cách khác, một khi có chuyện xảy ra, người bị bắt đứng mũi chịu sào luôn là hạng tép riu như Chiêm Thế Nam.
Hắn bắt đầu làm việc cho Xuân Nương từ năm mười lăm tuổi, đến nay đã hơn bốn năm.
Hôm ấy, sau khi hoàn tất chuyến cuối cùng, hắn trở về nói với Xuân Nương:
"Từ nay ta không làm nữa."
📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép! 📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^
Xuân Nương không ngờ bị xô ngã, lăn xuống đất, giận đến mức tay run lên:
"Ngươi... ngươi dám đẩy ta?!
Thứ hạ tiện! Ngươi tưởng mình là ai?
Với cái tính nết hôi thối này, ngoài ta ra còn ai thèm chứa ngươi?!
Chiêm A Di, hôm nay bước chân ra khỏi cửa này rồi, đừng có mà hối hận!"
Chiêm Thế Nam chẳng thèm liếc nàng một cái, nhét túi tiền vào áo rồi quay lưng bỏ đi.
Ngay đầu phố, không xa, Tống Thao đang ngồi xổm chống cằm, đã đợi hắn từ lâu.
Thấy hắn ra, nàng vội chạy đến, vẻ mặt sốt ruột:
"Nói rồi chứ? Huynh nói là sẽ không làm nữa?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Chiêm Thế Nam bất đắc dĩ thở dài:
"Nói rồi."
Tống Thao, năm nay mới mười bốn tuổi, nhưng đã là một cô nương lanh lợi, sợ hắn không vui nên lại bắt đầu líu ríu:
"Muội cũng vì tốt cho huynh thôi, chuyện này không thể tiếp tục. Lúc nào cũng lo sợ bất an.
Diêu Xuân Nương nhìn thì oai phong thật đấy, nhưng thực ra sống giữa ổ sói, chẳng biết lúc nào sẽ xảy chuyện.
Bà ta còn chẳng giữ nổi mình nữa là..."
Nhiều khi, Chiêm Thế Nam thật sự phải nhìn nàng bằng con mắt khác.
Nàng làm việc đâu ra đấy, tuổi còn nhỏ nhưng tầm nhìn rất sắc sảo.
Hơn nữa nàng còn rất bướng, cái kiểu bướng bỉnh y hệt hắn.
Phải mất tới bốn năm, nàng mới khiến hắn “quay đầu là bờ.”
Trên đường về nhà, nàng phấn khởi ra mặt, nắm tay hắn vừa đong đưa vừa nói:
"A Di, muội học thêu rất tốt rồi, sư phụ khen muội tiến bộ nhanh lắm. Thêm nửa năm nữa là có thể nhận việc rồi. Khi ấy hai ta không lo thiếu cơm ăn nữa đâu!"
Một năm trước, bởi suốt ngày nhàn rỗi ở nhà không có việc gì làm, Tống Thao đ.â.m ra sinh tật kỳ quái, đem Kim Nguyên Bảo ra kỳ cọ đến rụng cả lông, khiến nó rơi vào trầm cảm, nằm rạp dưới chân Chiêm Thế Nam, rên rỉ ai oán.
Nó đã già, vốn không thích tắm, cũng chẳng còn hơi sức đâu mà chịu đựng trò hành hạ này.
Chiêm Thế Nam nhìn mà cũng không đành lòng, liền hỏi nàng có định làm chuyện gì hay không.
Khi ấy trong tay hắn không thiếu bạc, Tống Thao chợt nhớ năm xưa phụ thân từng nói sẽ cho nàng học một nghề tử tế, bèn ngập ngừng nói:
“Muội muốn tới xưởng thêu trong huyện học nghề, huynh thấy muội có được không?”
Chi phí học nghề không hề rẻ, nếu ở lại ăn ở luôn thì lại phải nộp thêm một khoản nữa.
Nhưng Chiêm Thế Nam chẳng hề để tâm, hôm sau đã đích thân đưa nàng tới tận xưởng thêu trong huyện.
Tống Thao mang theo một bọc đồ lớn.
Tối đến lại lủi thủi ôm bọc quay về.
Vì tiết kiệm, nàng khăng khăng đòi ở nhà, sau này mỗi sáng dậy sớm một canh giờ, tự mình vào huyện học.
Chiêm Thế Nam thấy đau đầu vô cùng.
Cuối cùng hắn đành mua một chiếc xe lừa, mỗi ngày đi sớm về trễ, bất kể nắng mưa.
Ban ngày, huyện thành người qua kẻ lại, phồn hoa náo nhiệt.
Xe lừa đỗ ở đầu phố, hắn đội nón rơm nằm dài trên xe, vô cùng nhàm chán mà nằm ngủ gật.
Đói thì đi kiếm gì đó lót dạ, rồi lại quay về nằm tiếp.
Đến chiều tối, Tống Thao từ xưởng thêu đi ra, vừa bước khỏi con hẻm đã cách một đoạn xa lớn tiếng gọi:
“A Di ca! Lừa ca! Muội tới rồi đây!”
Chiêm Thế Nam trông thấy nàng cười tươi rói, vừa vẫy tay vừa chạy về phía hắn, thỉnh thoảng còn nhảy cẫng lên vài cái.
Hắn đột nhiên rất muốn đánh nàng một trận, chẳng hiểu bản thân rốt cuộc đang nuôi thứ gì.
Thứ này khăng khăng nhận con lừa là một thành viên trong nhà, gọi hắn là A Di ca, gọi con lừa là Lừa ca, thôi thì cũng đành chịu.
Nhưng có lần, nàng còn hỏi hắn một câu khiến hắn tức nghẹn:
“Dù gì cũng đều là ca ca, hay sau này muội gọi huynh là Đại ca, còn gọi Lừa ca là Nhị ca nhé?”
Chiêm Thế Nam nổi giận đùng đùng, lập tức túm lấy nàng định cho ăn đòn, nhưng lại không biết nên ra tay từ đâu, bèn đá cho nàng một cước vào mông.
Ai ngờ chỉ vì một cú đá ấy, Tống Thao đêm đó khóc lóc đến tìm hắn tính sổ.
Thì ra là hôm đó nàng vừa có nguyệt sự lần đầu, vô cùng hoảng loạn.