Ký Sự Đèn Cá Dẫn Hồn

Chương 53



2.

Tống Thao xưa nay lanh lợi, nhưng thật tình mà nói, nàng không có chút thiên phú nào trong việc thêu thùa.

 

Khi mới học, mỗi lần thấy nàng cầm kim, mấy vị sư phụ lão luyện trong xưởng thêu đều không khỏi lắc đầu than thở.

Học suốt nửa năm kỹ pháp thêu thường, nàng vẫn không thêu nổi một mẫu hoa văn đơn giản nhất.

Mãi sau, vất vả lắm mới thêu được một đôi uyên ương mang về khoe với Chiêm Thế Nam, hắn nhìn một hồi chau mày, nửa ngày sau mới phán một câu:

"Hai con giòi này hơi to quá rồi đấy..."

 

Tống Thao suýt nữa tức đến bật khóc.

Nhưng nàng sĩ diện, bị Chiêm Thế Nam gặng hỏi mãi mới ngập ngừng rơm rớm thừa nhận: nàng thật sự thêu là... hai con giòi.

 

Chiêm Thế Nam không tài nào hiểu nổi, lại hỏi tiếp:

"Vì sao muội phải thêu hai con giòi cho ta?"

 

Tống Thao tức muốn nổ phổi, nhảy dựng lên quát:

"Một con là huynh, một con là muội, cùng chui rúc trong bãi phân, được chưa hả?!"

 

Tính khí nàng bộc phát bất ngờ chẳng ai lường trước được, Chiêm Thế Nam vừa bực vừa buồn cười, nói:

"Được! Muội cứ chui trước đi, nhớ là phải ăn cho no vào."

 

Tống Thao tức quá khóc thật.

Nàng không dám nói với hắn rằng, sư phụ trong xưởng đã cảnh báo: nếu nàng cứ giữ mãi cái trình độ này, thì không cần phải tiếp tục ở lại học nữa.

Nếu bị đuổi về nhà, nàng xấu hổ chẳng biết giấu mặt vào đâu.

Vì vậy, sau đó nàng càng chăm chỉ hơn, lúc các học trò khác đi nghỉ trưa, nàng lại ôm rổ kim chỉ tìm chỗ vắng ngồi lặng lẽ luyện thêu.

📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^

 

Chính trong hoàn cảnh đó, nàng gặp được Linh Xảo.

 

Linh Xảo chỉ lớn hơn nàng một tuổi, nhưng đã là thợ thêu chính thức trong xưởng.

Mẹ nàng ta—bà Lưu—là một quả phụ mù mắt, cả đời làm việc ở xưởng thêu, về sau vì mắt mù nên đành để con gái nối nghiệp.

Linh Xảo thừa hưởng tài hoa từ mẹ, đường kim mũi chỉ tinh xảo sinh động.

 

Lần đầu gặp nhau là lúc Linh Xảo tình cờ đi ngang, thấy Tống Thao ngồi dưới mái hiên cắm cúi thêu hoa, không nhịn được tò mò liếc nhìn, rồi đưa tay che miệng cười trộm.

Sau đó, nàng chủ động ngồi xuống bên cạnh, tận tay dạy Tống Thao từng đường kim mũi chỉ.

 

Linh Xảo có gương mặt thanh tú, tính tình dịu dàng, lại kiên nhẫn.

Chẳng bao lâu hai người trở thành bạn thân, Linh Xảo thường xuyên đến chỉ bảo cho Tống Thao, hai người thân thiết, chuyện gì cũng nói với nhau.

 

Tống Thao chăm chỉ luyện tập, đến khi được sư phụ khen ngợi có tiến bộ, nàng mừng không để đâu cho hết, liền chạy đi tìm Linh Xảo, muốn mời nàng ra quán bên phố ăn mì nước.

Linh Xảo mỉm cười đồng ý.

 

Tối hôm đó, Tống Thao dắt nàng đến trước mặt Chiêm Thế Nam, chìa tay ra đòi tiền.

Chiêm Thế Nam nhướng mày:

"Không có tiền mà còn bày đặt mời người ta ăn cơm?"

 

Trong mắt hắn ánh lên ý cười trêu chọc, rơi lên người Tống Thao, ngược lại khiến Linh Xảo đứng bên đỏ bừng cả mặt.

Từ hôm đó trở đi, dưới sự dẫn dắt của Tống Thao, Linh Xảo đã gặp Chiêm Thế Nam thêm vài lần.

 

Chiêm Thế Nam tướng mạo đoan chính, ánh mắt sắc lạnh, lúc đầu Linh Xảo rất có ấn tượng tốt về hắn, nhưng sau khi nghe ngóng rõ ràng thì hoảng hốt nói:

"Lan tỷ à, ta nghe mẹ nói, A Di ca nhà tỷ là sát tinh nổi tiếng ở thôn Trư Lĩnh, hắn còn từng g.i.ế.c người nữa! 

Sao cha ngươi lại gả ngươi cho một kẻ như thế? 

Không ổn đâu, không ổn chút nào! 

Sau này nếu ngươi lấy hắn, chẳng phải bị khắc đến c.h.ế.t sao?!"

 

Nhà Linh Xảo nằm ở con ngõ gần xưởng thêu, đó là khu nghèo nổi tiếng trong huyện. 

Mẹ nàng—bà Lưu—tuy mù lòa nhưng lại rất nhiệt tình. 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Tống Thao từng vài lần ghé qua nhà, đều bị bà nắm tay sờ soạng mặt một lượt.

 

Về sau, bà Lưu nắm lấy tay nàng dặn dò:

"Lan tỷ à, cha con hồ đồ thật đấy! 

Cái A Di kia không thể gả được đâu. 

Để hôm khác thím tìm cho con một mối khác tử tế, còn con thì nhanh chóng tìm cách từ hôn hắn đi. 

Mạng mình mới là quan trọng!"

 

Tống Thao dở khóc dở cười, kiên nhẫn giải thích:

"A Di ca không xấu đâu, huynh ấy đối xử với con rất tốt. 

Thím cứ yên tâm, con sinh ra mạng cứng, huynh ấy không khắc nổi con đâu."

 

Chiêm Thế Nam hoàn toàn không biết gì về chuyện mẹ con Linh Xảo, nhưng rất nhanh sau đó, hắn bắt đầu cảm thấy bực bội.

Chỉ vì Tống Thao và Linh Xảo ngày càng thân thiết, rảnh rỗi lại hay sang nhà nàng ta ăn cơm, khiến hắn phải đứng chờ ngoài bãi đá đầu cầu trong gió lạnh cắt da.

 

Chiêm Thế Nam cảm thấy mình đúng là quá nuông chiều Tống Thao.

Từ ngày nàng bắt đầu học nghề ở xưởng thêu, hắn chẳng khác nào người hầu kẻ hạ, suốt ngày quanh quẩn bên nàng, để nàng sai bảo như thể chuyện đương nhiên.

Với một kẻ từng kiêu ngạo ngông cuồng như hắn thuở trước, đây quả là điều không thể tưởng tượng nổi.

 

Năm Thuần Hóa thứ năm, đối với Tống Thao, là một năm đáng mừng.

Sư phụ khen tay nghề nàng có tiến bộ, nàng kết thân được với người bạn tốt nhất—Linh Xảo.

Chiêm Thế Nam, dưới sự khuyên nhủ bền bỉ của nàng, cũng đã dứt khoát đoạn tuyệt với Diêu Xuân Nương, bước lên con đường lương thiện.

 

Chỉ có điều nàng không biết rằng, Diêu Xuân Nương về sau vẫn chưa từ bỏ ý định, lại tìm đến Chiêm Thế Nam, muốn hắn tiếp tục làm việc cho mình.

Nhưng Chiêm Thế Nam nhớ rõ lời hứa mình từng thề trước mặt Tống Thao, nên lạnh lùng phớt lờ.

 

Diêu Xuân Nương nổi giận, sỉ nhục hắn một trận:

"Người ta là kính việc mà sau mới thưởng, còn ta là thưởng trước rồi mới nhờ việc, thế mà ngươi lại không biết điều! 

A Di, để xem ngươi ở cái huyện Tân Kiến này còn làm nên trò trống gì!"

 

Đúng như nàng ta nói, khi Chiêm Thế Nam rơi vào cảnh túng thiếu, bởi vì tai tiếng từng làm việc cho Diêu Xuân Nương, trong huyện chẳng có ai dám thuê hắn.

Mà lúc ấy, Tống Thao vừa mới học xong kỹ pháp thêu thường, tay nghề còn non, sư phụ cũng chỉ miễn cưỡng phân cho chút việc, thu nhập chẳng được là bao.

Chiêm Thế Nam suy đi tính lại, quyết định đến Dự Chương tìm cơ hội.

 

Đạo Giang Nam Tây do Hồng Châu trấn giữ, Hồng Châu lại quản lý các huyện như Dự Chương và Tân Kiến. 

Xét về quy mô, Tân Kiến lớn nhất, nhưng Dự Chương thì phồn hoa hơn cả.

 

Dự Chương chính là nơi đặt phủ châu, tập trung nhiều quan lại quyền quý.

Từ Tân Kiến đến Dự Chương độ chừng nửa ngày xe ngựa, nếu hắn đi thật, e rằng sau này không thể thường xuyên về nhà.

 

Chiêm Thế Nam do dự mấy ngày liền, vẫn không yên tâm về Tống Thao, cuối cùng mới nói với nàng: sau này có lẽ nàng sẽ phải dọn vào xưởng thêu ở, bởi hắn định lên Dự Chương tìm việc.

Hắn cứ ngỡ Tống Thao sẽ buồn, ít ra cũng có chút luyến tiếc, nào ngờ nàng vui vẻ đồng ý, còn cười hớn hở nói:

 

"Muội cũng đang muốn dọn vào xưởng ở đây. 

Như vậy mới có thể học hỏi thêm với các sư phụ, rảnh còn có thể cùng Linh Xảo về nhà nàng ấy. 

Dì Lưu tuy mù, nhưng làm bánh nước ngon lắm, ôi, thơm cực kỳ..."

 

Chiêm Thế Nam nhìn nàng ríu rít nói cười, không hề có lấy nửa phần luyến tiếc gì với hắn, trong lòng bỗng thấy nghèn nghẹn.

Hắn tức đến phát cáu, không kìm được vươn tay véo má nàng một cái, vừa nghiến răng vừa rầy:

"Ăn, ăn, suốt ngày chỉ biết ăn. 

Muội sắp thành bánh nước luôn rồi đấy!"

 

Tống Thao bị véo đau, cũng vươn tay túm lấy mặt hắn, cào cấu không kém, tức tối hét:

"Huynh mới là bánh nước! Cả nhà huynh đều là bánh nước! 

Đồ A Di thối! Đồ đáng ghét!"

 


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com