Khi rảnh rỗi, hắn sửa sang lại, trải một tấm ván làm giường, nhường cho Tống Thao ở.
Được dọn từ ổ chó trong gian bếp vào phòng chính, Tống Thao mừng hết biết.
Sau đó, nàng còn theo Chiêm Thế Nam ra phố mua đồ.
Đã ba tháng nàng chưa từng bước ra khỏi cổng, vừa ra ngoài là mắt nhìn ngang ngó dọc, chân bước rụt rè, dính chặt lấy sau lưng hắn, thần sắc căng thẳng.
Chiêm Thế Nam nhìn bộ dạng nhát như cáy ấy thì bực, kéo nàng ra đứng trước mặt, cau mày quát:
“Sợ cái gì! Bước lên đi!”
Rõ ràng chỉ là một thiếu niên, nhưng lời nói lại khiến người khác cảm thấy tin tưởng đến lạ.
Có hắn chống lưng, Tống Thao dần dần cũng gan dạ hơn, sau này thậm chí còn dám một mình ra phố.
Mọi chuyện yên ổn được nửa năm, cho đến một ngày nàng vừa từ chợ trở về, bất ngờ đụng phải Lư Tự Giáp.
Hắn dẫn theo hai tên lưu manh, rõ ràng đã chờ ở đó từ lâu.
Quả không ngoài dự liệu, gương mặt hắn u ám độc địa, mắng lớn:
“Con tiện nhân! Chuyện mày đến nha môn tố cáo tao tao còn chưa tính sổ!
Tưởng trốn là xong à? Có bản lĩnh thì trốn cả đời đi!”
Hắn lao lên túm lấy cổ áo nàng, kéo lê nàng trên đất.
Tống Thao hoảng loạn, nhưng không hề sợ hãi.
Bởi vì nàng biết, mỗi lần một mình ra ngoài, vì trong lòng lo lắng, nàng đều năn nỉ Chiêm Thế Nam lặng lẽ đi theo sau.
Nàng biết rõ Lư Tự Giáp sẽ không buông tha mình dễ dàng như vậy.
Quả nhiên, ngay khi hắn động tay, một giọng nói trầm thấp vang lên từ triền dốc ven đường:
“Thả nàng ra.”
Mọi người cùng nhìn về phía phát ra tiếng nói, chỉ thấy thiếu niên ấy, lông mày xếch lên ngạo nghễ, vai vác đao, ánh mắt băng giá, sắc mặt tối sầm.
Lư Tự Giáp sững lại một chút, rồi bật cười khẩy:
“Chiêm A Di, mày tưởng tao sợ mày thật đấy à?
Mày là cái thá gì! Diêu Xuân Nương là con tiện nhân, còn mày chỉ là con ch.ó của ả...”
Lời chưa dứt, Chiêm Thế Nam đã từ triền dốc phóng thẳng xuống, đáp đất vững vàng, đồng thời vung đao bổ thẳng về phía hắn!
Tống Thao từng nghe người ta đồn hắn đánh nhau rất giỏi, nhưng không ngờ lại giỏi đến mức này.
Hắn thật sự không sợ chết, ra tay như gió, ánh mắt vừa dữ dằn vừa điên dại, khóe môi còn treo nụ cười lạnh lẽo đầy sát ý.
Trên đời này, mềm sợ cứng, cứng sợ liều, mà liều thì sợ kẻ không màng sống chết.
Chiêm Thế Nam chính là loại người không sợ c.h.ế.t ấy.
Thân pháp nhanh như gió, c.h.é.m tới tấp.
Lư Tự Giáp và hai tên ác ôn bên cạnh hoàn toàn không đỡ nổi, chỉ biết quay đầu bỏ chạy, chật vật như chó mất chủ.
Lư Tự Giáp vừa chạy vừa khóc, kêu gào như heo bị chọc tiết:
“Chiêm A Di! Mày dám c.h.é.m tao!
Cha tao sẽ không tha cho mày đâu! Mau dừng tay lại!”
Chiêm Thế Nam chẳng thèm để tâm, thậm chí khi thấy hắn bỏ chạy, còn khẽ nhếch môi cười lạnh, vung đao nhắm thẳng vào lưng hắn!
Tống Thao mặt biến sắc, lao lên ôm chặt lấy hắn:
“Di ca! Đừng!”
Vì cú ôm bất ngờ của nàng, đường d.a.o của Chiêm Thế Nam lệch đi, lưỡi đao chỉ sượt qua đỉnh đầu Lư Tự Giáp, c.h.é.m rụng chiếc mũ mềm quấn đầu hắn.
Lư Tự Giáp ngã ngồi bệt xuống đất, tóc tai tán loạn, mặt mày trắng bệch.
Hắn sợ đến mức tè ra quần.
Hai tên lâu la phía sau vội vàng xúm lại đỡ hắn dậy, ba người lảo đảo chạy trối chết.
Tống Thao ôm chặt lấy Chiêm Thế Nam, rúc đầu vào lòng hắn, òa lên khóc nức nở.
Chiêm Thế Nam lại nhíu mày, lạnh nhạt nói:
“Khóc cái gì?
Hắn c.h.ế.t chẳng phải đúng ý ngươi sao?”
Tống Thao vội vàng lắc đầu, ngước lên nhìn hắn, nước mắt trào ra:
“Nhưng g.i.ế.c người phải đền mạng, hắn c.h.ế.t rồi… huynh cũng sẽ c.h.ế.t theo!”
Nói đến đây, nước mắt nàng rơi càng dữ dội.
Lần bị lôi đến nha môn trước kia đã khiến nàng hiểu rất rõ:
Ngoài một mạng sống ra, trên đời này, kẻ nghèo chẳng có bao nhiêu công lý để nắm lấy.
Muốn sống thì phải biết cúi đầu.
Nàng hận Lư Tự Giáp, mong hắn c.h.ế.t không có chỗ chôn.
Nhưng nếu cái c.h.ế.t ấy phải lấy mạng Chiêm Thế Nam để đổi, nàng không đành lòng.
Nàng vừa khóc vừa nói:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Nhà họ Lư có tiền có thế, Lư bảo chính nhất định sẽ không tha cho huynh đâu…”
📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép! 📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^
Chiêm Thế Nam cười khẩy:
“Lão tử chẳng sợ chết.
Cùng lắm cũng chỉ một cái mạng, muốn thì cứ lấy đi!”
Tống Thao rưng rưng:
“Nhưng muội sợ… muội không muốn huynh chết!
Cha muội bảo muội phải sống thật tốt... nhưng giờ người không còn nữa...
Nếu huynh cũng xảy ra chuyện thì muội biết sống sao đây...
Ca ca tốt của muội, huynh đừng g.i.ế.c người nữa, được không?
Muội sợ họ c.h.é.m đầu huynh...
Chúng ta cùng sống tiếp đi, được không?”
Nàng khóc đến đỏ cả mũi, không sao dừng lại nổi.
Chiêm Thế Nam nhìn nàng đáng thương đến tội, không hiểu sao lại cảm thấy vừa buồn cười, vừa nghẹn ngào trong lòng.
Thì ra trên đời này vẫn có người cầu xin hắn đừng chết, đừng g.i.ế.c người.
Cầu xin hắn hãy sống tiếp, đừng để bị người ta c.h.é.m đầu...
Cô bé đáng thương này cần đến hắn.
Chữ “cần” ấy, nói ra lại khiến lòng người dễ chịu đến lạ.
Hắn nheo mắt, bàn tay bất giác đặt lên đầu nàng, vò nhẹ một cái——
“Được rồi, đừng khóc nữa. Muốn sống thì sống!”
6.
Chiêm Thế Nam chưa bao giờ tự nhận mình là người tốt.
Hắn lạnh nhạt vô tình, tuy chưa từng làm chuyện gì tàn ác trời không dung đất không tha, nhưng trong lòng cũng chẳng có chút thiện niệm nào.
Sinh ra đã phải chịu khổ, trong mắt hắn, thế gian này chỉ toàn chán ghét và dơ bẩn.
Thế nhưng về sau, hắn bắt đầu cùng Tống Thao nương tựa mà sống.
Ngày qua ngày, dần dần cũng quen với việc bên cạnh luôn có nàng.
Hắn lười nhác nằm phơi nắng ngoài sân, nhìn thấy Tống Thao đang phơi từng chiếc áo vừa giặt xong lên dây, có cả của hắn lẫn của nàng.
Tống Thao tay chân lanh lẹ, không chịu nổi nhà cửa có chút bụi bặm.
Ngay cả khe nắp nồi trên bếp, đám bụi xưa cũ dưới gầm giường, nàng cũng phải tìm cách chùi rửa cho sạch bong.
Chiêm Thế Nam khịt mũi:
“Bẩn thì sao, kệ nó, dọn làm gì cho mệt. Không thấy phiền chắc?”
“Không phiền. Muội thấy vui.
Trong ngoài đều dọn sạch rồi, mới giống cái nhà chứ.”
Chắc là quá rảnh rỗi rồi.
Kim Nguyên Bảo, con ch.ó kia, từng bị nàng tắm đến rụng cả lông, nhìn thấy nàng là quay đầu bỏ chạy.
Chiêm Thế Nam nhìn lại căn phòng của mình: bàn ghế sạch bóng không dính lấy một hạt bụi, chăn màn hôm qua vừa giặt xong hôm nay lại bị nàng ôm ra phơi tiếp…
Hắn không kiềm được thở dài một tiếng.
Vậy mà đến tối, khi gối đầu lên tay, đắp tấm chăn thơm mùi lá, hắn lại lặng lẽ nghĩ ngợi.
Nếu không phải ông già Tống chết, thì Tống Thao đã chẳng xuất hiện trong nhà hắn, giặt giũ phơi chăn cho hắn thế này.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, ăn cơm nóng trên bàn, Chiêm Thế Nam không kìm được nghĩ: ông già Tống c.h.ế.t cũng coi như c.h.ế.t cũng đúng lúc.
Trước kia sống một mình, hắn quen tùy tiện, ăn ở bừa bãi, quần áo cũng mặc cho đến khi dơ dáy không chịu nổi mới chịu thay.
Từ sau khi Tống Thao đến, nàng hay lột áo hắn đem giặt, còn chê tóc hắn bẩn bù xù, không ngại tự tay gội sạch, lau khô rồi búi lại ngay ngắn.
Nàng hài lòng nói:
“Đó, giờ mới coi được.”
“Coi được cái gì?” — Chiêm Thế Nam thấy buồn cười.
Tống Lai Hỉ lúc còn sống rất thương nàng.
Bản thân gầy gò kham khổ, áo quần vá chằng vá đụp, vậy mà năm nào cũng cắt may cho nàng một bộ mới, ngày nào cũng nấu cơm nóng cho nàng ăn.
Tống Thao cười hì hì, mặt mày rạng rỡ, không có chút gì gọi là xấu hổ:
“Muội giống người có phúc khí mà, đúng không?”
Chiêm Thế Nam nhướng mày nhìn nàng.
Khi ấy, Tống Thao vừa tròn mười hai, gương mặt trắng trẻo xinh xắn, mày cong mắt dài, trên chóp mũi cao nhỏ còn có một nốt ruồi bé xíu.
Sống động và sắc sảo, lúc cười giống hệt một con hồ ly tinh ranh.
Chiêm Thế Nam thấy thú vị, trong lòng khẽ động, không nhịn được lại nghĩ: ông già Tống c.h.ế.t thật là… rất đúng lúc.
Tống Thao nghịch ngợm quỷ quái, tâm trạng vui thì gọi hắn “ca ca tốt”, giọng ngọt đến mức khiến người ta phát ngấy.
Tâm trạng không vui thì lại mắng hắn “đồ đáng ghét”, giận đến mức nhảy dựng lên.
Nàng đã chẳng còn sợ hắn từ lâu, suốt ngày lẩm bẩm nghĩ ra mấy chiêu trò vặt để đối phó hắn.
Mấy trò ngớ ngẩn đó, mỗi lần thấy hắn đều buồn cười, cảm thấy dáng vẻ đắc ý kia của nàng ngốc nghếch hết sức.
Kẻ ngang ngược như hắn, cuối cùng rồi cũng sẽ lớn.
Nàng cứ mở miệng ra là gọi mình là “vợ hắn”, lâu dần, hắn cũng vô tri vô giác mà ngầm thừa nhận.