Ánh mắt ông chợt lạnh hẳn, đến chút ấm áp cuối cùng cũng tan biến.
“Khanh đại nhân,”
Ta bình thản nói tiếp,
“Ngài làm quan nhiều năm, lẽ nào không nhận ra mối bất hòa giữa Từ Lưu Nguyệt và Thái tử? Sóng ngầm trong triều sớm đã bủa vây, nhưng ngài vẫn chọn đứng ngoài, giữ mình trong sạch, mặc cho thiên hạ đổi dời, ngài vẫn có thể làm một vị tể tướng thanh liêm.
“Còn ta thì sao?
“Ta vẫn mãi chỉ là con gái của tể tướng.
“Ta không cam lòng.
“Được cường giả che chở tuy ngọt ngào, nhưng cũng đồng nghĩa với việc bị họ kiểm soát, và khi họ ngã xuống, ta sẽ bị kẻ khác cắn xé.
“Ta muốn trở thành người mạnh.
“Mà cái thế cục cố định này, không cho phép người như ta ngoi lên.
“Nước càng đục, cá càng dễ bơi.
“Ta bắt buộc phải chọn phe—mà người đó, không thể là vị thái tử chính thống,
“Phải là Từ Lưu Nguyệt—một kẻ cũng như ta, không đi theo lối mòn, một kẻ dám rẽ nhánh, dám đi đường gươm lưỡi kiếm.
“Chỉ khi theo hắn, ta mới có thể giành được cho mình một vị trí.”
“Hoang đường!”
“Không hề hoang đường.” Ta lắc đầu, giọng khẽ như rót mật dụ dỗ:
“Loạn thế sinh anh kiệt, triều đại đổi mới thì pháp luật cũng phải đổi.
Ta muốn làm anh kiệt.
Ngài muốn thay đổi pháp luật.
Nếu chúng ta đứng cùng một chiến tuyến, ngài sẽ không thiệt.”
Ta chỉ lên tầng kệ sách đằng sau ông, nơi chất đầy những bản thảo ông đã viết suốt bao năm:
“Nếu không lật đổ hoàng thành này, những bản thảo trên giá kia… ngài còn cơ hội thực thi ư?”
Sắc mặt ông ta thoáng d.a.o động. Nhưng chỉ giây sau, khác với mong đợi của ta, ông lập tức che giấu đi tia khát khao vừa hé lộ, lạnh nhạt đáp:
“Ngươi nghĩ đơn giản quá rồi. Thiên hạ hiện giờ tuy chưa thái bình, nhưng có thể giữ yên cục diện, thế là đủ.”
“Thật đáng tiếc.” Ta khẽ thở dài, ánh mắt sắc lạnh. “Nhưng nếu ta loan tin ra ngoài rằng chính con gái của Tể tướng đã g.i.ế.c c.h.ế.t đại phu tử Tần Phi Ngôn… ngài còn giữ được sự trung lập nữa không?”
Quả nhiên, ta không hợp dụ dỗ. Đe dọa vẫn là phương pháp hợp với ta hơn.
Nhưng đối phương chỉ khẽ chấn động con ngươi, ngoài mặt vẫn điềm tĩnh. Ngay sau đó, ông phất tay. Gia đinh lập tức mang dây thừng và gậy gộc bước vào, trói ta lôi ra ngoài.
Ông đứng dậy, dáng cao thẳng, mắt lộ vẻ lạnh nhạt:
“Ta không có đứa con gái như ngươi.”
Ông muốn xóa bỏ sự tồn tại của ta.
Ta giãy giụa, lớn tiếng:
“Nếu ta chết— không, chỉ cần ta biến mất mười ngày không tung tích, tin tức 'con gái Tể tướng sát hại đại phu tử' sẽ như liễu bay trong gió, truyền khắp kinh thành! Không tin thì cứ thử xem!”
“Lôi đi!”
“Ngài mất cha mẹ, mất hai người vợ lương thiện, bây giờ lại mất thêm đứa con gái. Lý tưởng không còn, bên cạnh chỉ còn đứa con trai ngu ngốc… thật đáng thương biết bao!”
“Dừng lại!”
Gia đinh khựng lại.
Tể tướng đầy phẫn nộ, tay run rẩy chỉ ta:
“Cút.”
Lời nói của ta đã chạm đến nỗi đau trong lòng ông.
Ông thoái lui rồi.
Có lẽ… ông vẫn chưa thể buông bỏ giấc mộng chưa thành.
Ta gắng gượng bước ra khỏi thư phòng. Trước mặt, một bóng người lặng câm xuất hiện.
“Thì ra trong mắt tỷ, ta chỉ là một thằng ngốc?”
Ta liếc hắn, lạnh lùng:
“Chẳng lẽ đệ cho rằng mình thông minh sao? Tránh ra, ta muốn đi.”
Hắn không nhường đường, ta đành vòng qua. Nhưng khi lướt qua vai hắn, cánh tay ta bị nắm chặt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Hắn rất khỏe, ta không vùng ra được.
“Buông tay.” Ta thấy bực bội lạ thường. Ta muốn đi khỏi đây. Ta không muốn nhìn thấy đôi mắt trong sáng của hắn, càng không muốn thấy vẻ chân thành trên gương mặt đó.
“Thì ra tỷ dịu dàng với ta đều là giả. Tỷ khen ta biết quán xuyến là giả, mua quà là giả, xoa đầu ta cũng là giả. Trong lòng tỷ, ta chỉ là một thằng ngốc nhà Tể tướng.
“Còn ta, ta thật lòng xem tỷ như tỷ tỷ, lo cho tỷ, quan tâm tỷ. Trong lòng tỷ, có phải thấy buồn cười lắm không?”