Trước hôm nay, ta luôn tự nhủ mình là kẻ m.á.u lạnh vô tình.
Ta cũng tưởng mình không yêu mẹ, vì bà quá yếu đuối, không phải kiểu người ta ngưỡng mộ. Dù ta từng hạ độc bà, lúc bà chết, ta cũng không khóc. Ta nghĩ cảm xúc mình dành cho bà chỉ là thương hại, là một ánh nhìn từ xa xôi.
Nhưng khi nghe câu "Tỷ không có mẹ" từ miệng Khanh Thu, tim ta như bị xé rách.
Ký ức trào lên.
Ta nhớ vòng tay bà, nụ cười, những giọt nước mắt, gương mặt đầy nếp nhăn.
Khoảnh khắc đó, ta chỉ muốn òa khóc.
Trời biết, ta phải cố gắng đến mức nào mới không khóc trong phủ họ Khanh.
Giờ đây ta đã hiểu.
Ta yêu bà.
Giọt nước mắt muộn màng sau mười ba năm, cuối cùng cũng rơi xuống bàn của người bạn thân nhất.
Và ta cũng buộc phải thừa nhận một sự thật:
Ta… là một kẻ có trái tim.
Ta là kẻ hữu tâm.
Ta sẽ đau lòng vì những ký ức đã xa, sẽ thấy nhói vì ánh mắt trong veo của ai đó.
Nhưng, ta nhất định sẽ không ngừng bước.
Dù những người quanh ta sẽ lần lượt rời xa,
Dù một ngày nào đó, ngay cả Trương Dã Phồn cũng sẽ quay đầu vẫy tay từ biệt
Ta vẫn sẽ bước về nơi ta phải đến,
Một mình, áo rách vai sờn, dốc hết sức lực, không chết, không dừng.
Ngọn đèn vụt “phụt” một tiếng. Trương Dã Phồn tay run, khi rót nước bị tràn ra ngoài ly một chút.
Ta nhìn nàng, bật cười.
Bằng hữu dưới ánh đèn vàng rực, hôm nay lại giúp ta hiểu rõ thêm một phần: Ta vẫn là chính mình.
Chỉ là điều ta không ngờ, là mình không hề đơn độc bước tiếp.
Trong buổi săn mùa đông một tháng sau, ta gặp được người đồng hành ăn ý nhất đời mình.
04
Trong buổi săn mùa đông ấy, ta lại gặp lại người đàn ông từng giúp ta che giấu thân phận.
Bãi săn mùa đông rất rộng. Ta và nha hoàn lạc nhau, loanh quanh vài vòng thì bỗng nghe thấy tiếng khóc quen quen.
Chẳng phải là tiếng nhỏ nha hoàn nhà ta sao? Sao lại khóc?
Ta ngẩng đầu nhìn—thì thấy một kẻ bụng phệ tai to đang trêu ghẹo nàng.
Ta vừa định lên tiếng kéo nàng về thì có người ra tay trước.
Một thân hình cao lớn, ba chiêu hai thức đã đánh cho tên d/âm ô la oai oái, đẩy nha hoàn nhà ta ra sau lưng che chở.
Hửm? Tên này bị bệnh “anh hùng cứu mỹ nhân” à? Hay là mắc hội chứng “nhiệt tình giúp người”?
Hắn có biết người hắn vừa đánh là ai không? Là Thái Thường Tự Khanh, cũng chính là cậu ruột của Thái tử đấy.
Một kẻ mặc áo giáp thị vệ, dù có mạnh đến mấy, liều lĩnh đánh người như vậy, chắc chắn là tự chuốc họa vào thân.
Quả nhiên, Thái Thường Tự Khanh dựa vào thế lực đòi hắn quỳ xuống dập đầu xin lỗi.
Mà ta quen người thị vệ này—chính là tên cao kều từng giúp ta ở Nhã Hương Lâu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Lúc đó ta từng hứa sẽ trả ơn hắn, nên lần này định bước lên đưa cả hai về.
Nhưng chưa kịp đi thì một giọng nữ chanh chua vang lên:
"Không thể quỳ được đâu nhé. Hắn là cây mía, mía thì phải mọc thẳng, gãy rồi thì sẽ không cao được nữa."
Trương Dã Phồn chen vào đám đông, tay vững vàng kéo vai tên “Mía” sắp khuỵu xuống.
Thái Thường Tự Khanh tức tối, lời qua tiếng lại với nàng, nhưng bị nàng mắng tới tấp:
"Ông là dưa muối già rồi!",
"Còn hắn là nam sủng Thái tử tặng cho ta!"
Khiến lão tái mặt vì tức, chỉ biết gào lên:
"Nữ nhân thô lỗ!",
"Không biết điều!"
Rồi quay sang cầu cứu Thái tử:
"Điện hạ! Người phải làm chủ cho thần, thần bị một tên thị vệ đánh giữa ban ngày ban mặt! Hu hu hu…!"
"Tên thị vệ này có lẽ dan díu với nha hoàn, xử theo luật: dìm nước cả đôi."
Ta hít sâu một hơi, chẳng cần lấy đà, nước mắt lập tức tuôn rơi.
Có người thấy ta sụt sùi liền hỏi:
"Tiểu thư sao vậy?"
Ta nghẹn ngào chỉ vào nha hoàn đang bị trêu ghẹo:
"Nó là người nhà ta…"
"À… ra là xót thương nha hoàn của mình."
Thái Thường Tự Khanh liếc ta, ánh mắt xoay chuyển:
"Nếu là người nhà Tể tướng, vậy thì bên Tể tướng tự xử lý. Nhưng tên thị vệ kia thì bản quan không tha!"
Ta không nói gì, chỉ khóc lớn hơn một chút.
Trương Dã Phồn hỏi:
"Tiểu thư sao vẫn còn khóc vậy?"
Ta lắc đầu, không đáp, dáng vẻ tủi thân, chỉ biết “ưm… hức…”
Nàng lại hỏi:
"Có oan ức gì sao?"
"Cũng không hẳn là oan uổng… chỉ là…"
Ta cắn môi, như thể rất khó xử nhưng vẫn quyết định nói ra:
"Chỉ là… nhớ lại hồi ta bị lưu đày, cũng từng bị một tên lính giở trò…"
Cả đám người nín thở.
Khi đó ta là con gái tội thần, bị trêu ghẹo cũng chẳng lạ.
Nhưng hiện giờ ta là thiên kim của Tể tướng—một câu chuyện như thế lại có thể khiến người ta tưởng tượng ra trăm cảnh ngàn tình.
Ta nói tiếp:
"May mà hôm đó có một người lính tốt đã đứng ra giúp ta…"
Follow FB. HOA VÔ ƯU để đọc thêm nhiều truyện hay bạn nhé !!!
"Hôm nay thấy cảnh này, ta chỉ là cảm xúc trào dâng, mong mọi người lượng thứ…"
Phu nhân chung quanh gật gù cảm thán.
Vài người kéo ta vào lòng an ủi đầy thương xót.
Thái Thường Tự Khanh mặt mày xanh mét.
Cánh phụ nữ xung quanh nhập tâm, xúc động, mà đàn ông có mặt thì đa phần là chồng hoặc cha của họ—không ai dám mở miệng nói trái, sợ mất mặt trước người nhà.
Lão Thái Thường lập tức bị cô lập.
Thái tử mất thể diện, liếc hắn một cái đầy thất vọng rồi quay gót bỏ đi.