Kỳ Nữ Dã

Chương 14



Khoảng năm ngày sau, ta lại được diện kiến cha.

 

Ta vịn ngực, nơi bị kéo d.a.o mấy hôm trước vẫn còn âm ỉ đau, gắng gượng đứng dậy:

“Cha.”

 

Ông ta im lặng dẫn ta vào thư phòng, im lặng nhìn ta rất lâu.

 

“Con đã trao đổi gì với Từ Lưu Nguyệt?”

 

Xem ra ông ta đã thử dò xét Từ Lưu Nguyệt về cái c.h.ế.t của Tần Phi Ngôn. Và xem ra… Từ Lưu Nguyệt đã bảo vệ ta trước mặt ông.

 

Cuối cùng, ta thở phào nhẹ nhõm.

Ta chỉ đợi giây phút này.

Đợi thái độ của Từ Lưu Nguyệt.

 

Nhưng lão hồ ly trước mặt kia, cho dù Từ Lưu Nguyệt có phủ nhận việc ta liên quan đến cái c.h.ế.t của Tần Phi Ngôn, ông cũng không hề tin.

Ngược lại, ông ta nhìn thấu —

Ta và Từ Lưu Nguyệt đã trao đổi điều gì đó khiến y sẵn lòng đứng ra chịu tội thay ta.

 

Ta đưa tay đè lên n.g.ự.c — nơi vết thương từ mũi kéo vẫn còn đau nhức.

Đến nước này thì… tình cha con cũng không còn gì nữa rồi.

 

Ta ngẩng đầu:

“Là con g.i.ế.c Tần Phi Ngôn.”

Trước kia ta sống c.h.ế.t không nhận tội, chẳng qua vì chưa đoán được thái độ của Từ Lưu Nguyệt, nên phải giữ lại cho mình một đường lui.

Còn bây giờ, đã không cần nữa.

 

“Xuân Nhi,”

Trong ánh mắt xưa nay vốn luôn sáng tỏ của phụ thân, lần đầu xuất hiện vài phần mềm mỏng,

“Con cho ta một lý do đi. Một lý do khiến ta tin con.”

 

Chỉ cần ta nói ra một lời giải thích hợp tình hợp lý, thì ta vẫn là đứa con gái ngoan ngoãn của ông.

Chỉ cần ta chịu trở về vị trí an phận, hiểu chuyện, nghe lời sắp đặt, ông sẽ bỏ qua tất cả.

Dù cái lý do ấy có là giả dối, chỉ cần nói cho khéo, ông cũng nguyện hồ đồ một lần.

 

Nhưng ta không muốn giả vờ nữa.

 

Ta cong môi cười, giọng nói mang theo vài phần nhàn nhạt giễu cợt:

“Phụ thân e là không biết, g.i.ế.c người với con chẳng phải lần đầu.

“Trên đường lưu đày, có kẻ sàm sỡ—con giết.

“Nơi đất khổ lưu, có kẻ chà đạp bắt nạt—con cũng giết.

“Ngay cả khi còn ở nhà họ Thiệu, con cũng từng ra tay.”

 

“Gan con… lớn lắm.”

 

“Ngươi…”

 

Phụ thân chống tay lên bàn, giấy lụa bên dưới bị siết đến nhăn nhúm,

“Trước kia, ta nghĩ con là vì bất đắc dĩ nên mới nhắm mắt cho qua. Nhưng bây giờ thì sao?

“Ta cho con danh phận thể diện, cho con cuộc sống đầy đủ, người hầu kẻ hạ, gấm vóc cơm ngon.

“Vì sao? Vì sao con vẫn như vậy?!”

 

Thế gian này chẳng phải không thể bao dung một người phụ nữ lạnh lùng—

Chỉ khi biết nàng từng chịu khổ, người đời mới cho phép nàng độc ác, mới dễ dàng tha thứ cho những mũi gai trên người nàng.

 

A, thì ra chồng nàng nghiện rượu, bài bạc, phá sạch gia sản—

Khó trách nàng lại gắt gỏng, cũng đáng thương thay, thôi bỏ qua vậy.

 

A, thì ra nàng từ nhỏ bị vứt bỏ, lớn lên trong xó chợ—

Khó trách tính khí kỳ quặc, cũng đáng thương thay, thôi bỏ qua vậy.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

A, thì ra bị tình lang lừa gạt, phản bội, trái tim tan nát—

Khó trách chẳng còn tin vào ái tình, cũng đáng thương thay, thôi bỏ qua vậy.

 

Phụ nữ mà, phải rơi đến tận cùng khổ đau, mới được cho phép có dã tâm, có khao khát.

 

Cũng giống như bây giờ, phụ thân sẵn sàng thông cảm cho những chuyện ta từng làm khi lận đận lưu đày.

Nhưng lại không thể tha thứ việc ta tiếp tục “tạo sóng gió” giữa cuộc sống yên ổn này.

 

Nhưng có người, sinh ra đã là “một mụ đàn bà ác độc”.

Follow FB. HOA VÔ ƯU để đọc thêm nhiều truyện hay bạn nhé !!!

Có người, bản tính vốn không thể đoán định.

Có người, trời sinh đã đoạn tình tuyệt ái.

 

Một người phụ nữ lớn lên trong yêu thương, có gia đình đủ đầy, cũng không ngăn nàng vươn tay tranh đoạt.

Phụ nữ—không nhất thiết phải đau đến nửa sống nửa chết, mới được nuôi dưỡng tham vọng.

 

Phụ nữ—có thể trời sinh đã là kẻ đầy dã tâm.

 

Thế nên, ta không muốn bịa ra bất kỳ lý do “hợp lý” nào cả.

 

Ta nhàn nhạt buông lời:

“Nếu không g.i.ế.c hắn, chẳng lẽ thật sự phải gả cho hắn?”

 

“Vô liêm sỉ!”

Phụ thân giận dữ đập bàn, bật người đứng dậy.

 

Ta chẳng chút sợ hãi, ngược lại còn thản nhiên tiếp lời:

 

“Lý do thứ nhất—phụ thân chẳng phải đang hỏi sao?

 

“Lý do thứ hai—Khuê mật của con, Trương Dã Phồn, đang bị Tần Phi Ngôn nhốt ở Đại Lý Tự.

“Nếu con không làm loạn lên, sao có cơ hội nhân lúc hỗn loạn cứu nàng?

 

“Lý do thứ ba—phụ thân từng nắm trong tay sổ tội của khanh Đại Lý Tự, nhưng vì sau lưng hắn có Tần Phi Ngôn, nên vẫn chưa dám ra tay.

“Giờ Tần Phi Ngôn c.h.ế.t rồi, phụ thân có thể hành động rồi.

“Con đây là vì cha mà diệt trừ chướng ngại đó.”

 

“Còn lý do thứ tư— Từ Lưu Nguyệt—”

 

“Câm miệng!”

Phụ thân lập tức quát lớn.

 

“Từ Lưu Nguyệt có dã tâm—”

Ta ngắt lời:

“Từ Lưu Nguyệt có dã tâm, mà con—muốn hắn thắng!

“Cha dẹp Đại Lý Tự, coi như nhà họ Khanh dâng cho hắn một lễ gặp mặt.”

 

“Chát!”

Một cái tát nặng nề giáng thẳng lên mặt ta.

 

Phụ thân khí lực sung mãn, bốn mươi còn khỏe hơn đứa hai mươi như ta.

Má trái ta nóng rát, khóe môi rỉ máu.

 

Ta ôm má, thấy ông sau cái tát cũng như bị rút sạch sức lực, loạng choạng ngồi xuống ghế,

Ánh mắt ông nhìn ta, như nhìn một người xa lạ.

 

Ông không ngờ, đứa con gái mà ông luôn cho là yếu đuối, mềm mại, đôi chút khôn ngoan nhưng không quá giới hạn—

Lại có thể tâm địa rắn độc đến vậy, lại dám làm chuyện nghịch thiên đến vậy.

 

Ông lặng lẽ nhìn ta:

“Sự khôn lỏi của ngươi, nhà họ Khanh không cần, ta cũng không cần.”

 

 


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com