Kỳ Nữ Dã

Chương 10



"Tranh cãi gì vậy?" Ta hỏi.

 

"Thái tử… muốn đưa cô nương nhà họ Trương trong chùa về làm thái tử phi."

 

Phụt.

 

Không biết nói gì luôn.

Ta còn đang chuẩn bị kêu cứu thì phụ thân lại đột ngột đổi đề tài:

 

“Ôi, nhìn xem, tên tiểu tử họ Từ kia mới hai mươi lăm tuổi đã vững vàng bước vào chính sự đường, còn em trai con... ôi! Quả thực là bùn nhão không thể trét tường! Con làm tỷ tỷ, cũng nên nhắc nhở nó nhiều một chút.”

 

 

“Cha à,” ta ung dung vừa bóc vỏ nho vừa nói, “chỉ cần nó không làm chuyện phạm pháp trái đạo, thì tiền tài và quyền thế nhà họ Khanh đủ cho nó tiêu xài vài đời. Nó đã không muốn tranh giành, sao cứ phải ép nó? Để nó sống nhẹ nhàng tự tại chẳng phải cũng tốt sao? Dù sao thì con và cha cũng nuôi nổi nó mà.”

 

“Con trẻ sống trong nhung lụa quá lâu, sẽ sinh hư đó.” Cha ta lắc đầu cảm thán, “Hơn nữa, con cũng nên thành gia rồi, chẳng lẽ định cả đời lo cho nó sao?”

 

“Thành gia gì chứ?” ta nói, “Con đã bận bù đầu với việc làm ăn, còn hơi sức đâu mà thành gia, hầu hạ cha mẹ chồng, chăm chồng dạy con.”

 

Phụ thân bật cười: “Con vẫn còn trẻ con lắm.”

Follow FB. HOA VÔ ƯU để đọc thêm nhiều truyện hay bạn nhé !!!

 

Ta ăn xong trái nho, nửa thật nửa giả mà nói: “Nếu con thành gia rồi, không rảnh trông coi việc làm ăn nữa thì sao?”

 

“Dưới tay con chẳng phải có người đáng tin sao? Huống hồ, không làm nữa cũng không sao.” Cha ta ánh mắt đầy yêu thương, “Nhà họ Khanh tìm cho con một nhà chồng tốt, chẳng lẽ còn để con chịu thiệt? Lại có cha lo cho con, việc trong tay bỏ xuống đi, sớm thành thân để bớt cực nhọc.”

 

Ta ngẩng đầu nhìn ông: “Sống trong nhung lụa không thể lâu dài.”

 

Ông nghẹn lời, sau mới nói: “Nhưng con là nữ nhi, không cần khổ cực như vậy.”

 

Ta mỉm cười, không đáp.

 

Cha lại bắt đầu giới thiệu cho ta mấy nam tử “ưu tú” ông chọn, bảo ta đi xem mặt.

 

Trước đây ta từng nghĩ tới việc tìm một lang quân, nhưng thời thế thay đổi, giờ ta đã chẳng còn cần đến một tấm chồng nữa.

 

Tuy nhiên để làm vui lòng phụ thân, cũng tiện ta giải sầu, liền đồng ý lần lượt gặp mặt. Gặp đến người thứ tư thì Trương Dã Phồn hoàn tục rời chùa. Gặp đến người thứ năm thì nàng ta bị nhốt vào ngục Đại Lý Tự.

 

Hay lắm! Ta với nàng thay phiên nhau thảm thương sao?

 

Nghĩ đến Đại Lý Tự là người của ai, ta quay sang bảo phụ thân:

“Cha, con thích Tần Phi Ngôn.”

 

Cha ta: “?”

 

Trên triều có vô số phe cánh đấu đá, phụ thân ta là kẻ lão luyện, luôn giữ mình trung lập, giỏi nhất là giữ mình an toàn.

 

Nhưng Tần Phi Ngôn lại là người của Thái tử.

 

Một khi dính đến Tần Phi Ngôn, cha ta chẳng khác nào bị ép đứng về một phía. Ta đang làm khó ông đấy.

 

“Thực ra con vẫn luôn thích chàng, chỉ là chàng đã ngoài ba mươi, là người lớn tuổi rồi, con sợ cha không đồng ý. Nhưng giờ đi xem mặt, càng xem càng thấy chẳng ai bằng được chàng.”

 

Thấy ta vẻ mặt e thẹn mà kiên định, cha ta cắn răng:

“Được rồi, cha sẽ đi nói một tiếng. Tần Phi Ngôn cũng không tệ, chỉ là... tuổi hơi lớn so với con.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Hừ, không chỉ là lớn tuổi, phẩm hạnh của hắn ta cũng không xứng.

 

Hắn từng làm một chuyện khiến ta khinh bỉ.

 

Nhà hắn gia giáo nghiêm khắc, vốn nên cưới vợ từ lâu. Nhưng hắn cứ dây dưa mãi vì thích Trương Dã Phồn. Năm đó bị phụ thân ép đi xem mắt, hắn không dám phản kháng, liền tìm Trương Dã Phồn đóng giả người tình để chọc giận nhà gái, khiến nhà người ta chủ động hủy hôn.

 

Ngươi xem, có ra thể thống gì không? Một Thái phó đường đường, tâm phúc của Thái tử, có tuổi, có quyền, mà không có chút bản lĩnh hay trách nhiệm nào.

 

Nếu không phải Trương Dã Phồn bị nhốt trong Đại Lý Tự do hắn quản lý, ta cũng lười dính dáng tới hắn.

 

Quả nhiên, Khanh – Tần hai nhà liền nhanh chóng đạt được thỏa thuận kết thân, ta trở thành đối tượng xem mắt của Tần Phi Ngôn. Hắn bị cha mình ép ra gặp mặt.

 

Gặp ở Nhã Hương lâu, ta đến sớm.

 

Trà trong chén xoay tròn, lúc đông lúc tây, như chính ta và nàng, phiêu bạt bất định.

 

Chợt nghe tiếng động nơi cửa, ta buông chén quay đầu— Quả nhiên là nàng.

 

“Khanh Xuân,” người đó từng chữ từng chữ gọi tên ta, “ta cứ tưởng ngươi c.h.ế.t rồi.”

 

Ta mỉm cười: “Ta cũng tưởng mình c.h.ế.t rồi.”

 

Sau khi kể cho nàng nghe chuyện ta thoát khỏi pháp trường, Trương Dã Phồn vẻ mặt u sầu, giống như không hy vọng ta còn sống.

 

Ta đoán chừng nàng đang giận dỗi – vì ta còn sống mà lại sống không tệ. Biết đâu khi nghĩ ta đã chết, nàng còn từng trộm khóc?

 

“Bảo bối, lúc đó ngươi có đau không?”

 

“Nằm mơ đi.”

 

Ta không nằm mơ.

 

Sau khi đùa giỡn xong, ta vào chuyện chính...

 

Sau khi nghe ta kể xong đầu đuôi, Trương Dã Phồn nhướng mày:

“Ngươi cố tình đi xem mặt với Tần Phi Ngôn, chỉ để gặp ta?”

 

Ta khẽ cười:

“Lần này cha hắn quyết tâm ép hắn thành thân, ta đoán chắc hắn lại sẽ lôi ngươi ra làm lá chắn. Bao nhiêu năm rồi, hắn vẫn chẳng khá hơn được tí nào.”

 

“Haha,” nàng cười, “hắn đưa ta ra khỏi ngục, ta còn tưởng có chuyện gì lớn lao, hóa ra là để nhờ ta giải quyết một nữ nhân. Xong ngươi, ta còn phải bị áp giải quay lại ngồi tù tiếp đây này.”

 

Ta nắm lấy tay nàng:

“Ta đang định hỏi đây – sao ngươi lại ra khỏi am? Sao lại truyền ra chuyện ngươi sắp làm Thái tử phi? Sao giờ lại bị tống vào ngục? Ta khổ tâm bày ra một vở kịch si tình trước mặt nhà họ Khanh, nhà họ Tần, trước mặt cả Tần Phi Ngôn, khó khăn lắm mới gặp được ngươi – giờ ngươi nói hết đi.”

 

Trương Dã Phồn cũng không giấu ta, kể mập mờ về dã tâm của Từ Lưu Nguyệt và chuyện y nhất định sẽ có một trận quyết đấu với Thái tử.

 

Ta hỏi nàng chọn ai.

 

Nàng chấm một ít nước trà viết lên lòng bàn tay ta một chữ “Từ”, rồi nói:

“Từ trước tới nay, chưa từng thay đổi.”

 

Đã vậy, lòng ta liền có chủ ý.

 

Tần Phi Ngôn… không thể giữ được.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com