Kỳ Nữ Dã

Chương 11



Ta giả vờ làm ra vẻ mình bị tình địch của Tần Phi Ngôn tổn thương sâu sắc, gửi một bức thiếp cho hắn, nói rằng muốn hủy hôn nhưng muốn gặp mặt lần cuối để không còn tiếc nuối.

 

Tần Phi Ngôn cũng biết điều, đúng hẹn đến Nhã Hương lâu.

 

Ta rót rượu cho hắn, hắn không uống.

 

“Sao vậy? Rượu ta rót mà ngươi cũng không dám uống? Chẳng lẽ chỉ có nàng ta rót ngươi mới uống được?”

 

Tần Phi Ngôn vẫn giữ vẻ đạo mạo, lạnh nhạt nói:

“Không phải vậy. Chỉ là sau khi gặp cô nương, tại hạ còn có công vụ phải xử lý, không tiện uống rượu.”

 

“Ta chỉ nghe nói, khi chia tay các ngươi đều uống rượu.” Ta cụp mắt xuống. “Ta sắp rời khỏi kinh thành rồi.”

 

Trầm mặc một lát, hắn nói:

“Thịnh tình của cô nương, tại hạ xin ghi nhận. Rượu thì không uống, nhưng ăn chút thức ăn được chứ.”

 

Rượu đã bị ta hạ độc từ trước, thức ăn thì còn sạch. Đang lúc ta tính toán cách nào hạ độc vào món ăn mà không bị lộ, thì cửa phòng bất ngờ bị mở ra.

 

Là Từ Lưu Nguyệt bước vào.

 

Hắn là ông chủ đứng sau của Nhã Hương lâu, biết đối thủ đang dùng bữa ở đây, tới xem náo nhiệt cũng chẳng lạ gì.

 

Nhưng sao hắn lại muốn uống rượu của ta chứ?!

 

Không kịp nghĩ ngợi, ta lập tức hất chén rượu trên tay hắn rơi xuống đất, giận dữ quát:

“Ngươi còn dám uống rượu của ta?! Mặt mũi ngươi đâu rồi?!”

 

Từ Lưu Nguyệt bật cười:

“Chỉ là một chén rượu thôi mà.”

 

Uống vào rồi thì ngươi sẽ c.h.ế.t đó biết không hả! Đúng là phá chuyện mà!

 

Ta giận dữ trách móc:

“Cha ta đã mấy ngày rồi không ngủ yên, không phải đều tại ngươi giở trò sao? Trước thì đàn áp cấp dưới của cha ta, rồi gần đây, nghe nói ngay cả cha ta cũng bị ngươi chơi xỏ!”

 

Từ Lưu Nguyệt mím môi, không biết nghĩ gì, sau cùng khoát tay:

“Thôi được rồi, ta đi.”

 

Đợi hắn rời đi, ta thở dài ngồi xuống, nói với Tần Phi Ngôn bằng giọng u uất:

“Khiến công tử chê cười rồi.”

 

Không ngờ Tần Phi Ngôn lại nhìn ta, tự rót một chén rượu, giơ lên:

“Chén rượu này, ta uống. Chúc cô nương sớm quên đau lòng, tìm được người như ý.”

 

Chén rượu vừa uống xong, hắn cảm thấy nóng rát. Ta gắp cho hắn một miếng đồ ăn, hắn không động, tự gắp một món thanh đạm hơn.

 

Chỉ tiếc, đũa còn chưa đưa tới miệng, hắn đã phun ra một ngụm m.á.u tươi.

 

“Ngươi…” hắn kinh ngạc nhìn ta, khó tin.

 

Ánh mắt ấy ta đã thấy nhiều lần – từ đau đớn và kinh hoàng ban đầu, đến run rẩy và liều lĩnh sau này, giờ đây, ta chỉ còn lại sự lạnh nhạt.

 

Nhìn Tần Phi Ngôn, ta bỗng cảm khái: mạng người thật yếu ớt. Đường đường là Thái phó, được sủng ái, có quyền thế trong tay, mà chỉ một chén rượu nhẹ, đã c.h.ế.t dưới tay một nữ nhân yếu đuối như ta.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Ta lại càng thấy mẹ mình năm đó thật kiên cường. Nếu ta… không dâng lên bát cháo độc kia, có lẽ bà vẫn sống sờ sờ trên đời, không c.h.ế.t cũng chẳng tổn hao gì.

 

Chờ hắn hoàn toàn ngã xuống bất động, ta làm theo kế hoạch, xé áo rối tung, tóc tai rối bù, rồi khóc thảm thiết, chuẩn bị mở cửa gọi người.

 

Tự mình ra tay đúng là phiền thật – toàn bộ nghi ngờ sẽ đổ lên người ta.

 

Ta vừa mở cửa, đã thấy một người đứng chắn ngay cửa.

 

Người này cao ráo, thân hình gầy nhưng rắn chắc, ánh mắt lạnh băng.

 

Ta hít vào một hơi lạnh – đây là kẻ biết võ, nếu ta phải đối mặt chính diện với hắn, chắc chắn không có cơ hội thắng.

 

Hắn là ai? Ám vệ của Tần Phi Ngôn sao?

 

Chưa kịp suy nghĩ nhiều, ta cố giữ bình tĩnh diễn tiếp:

“Ta phải tìm cha ta… Ta phải gặp cha ta…” vừa nói vừa định xông ra ngoài.

 

Nhưng hắn chỉ dùng một tay đã khiến ta không thể nhúc nhích.

 

“Ngươi là ai?! Ngươi là người của hắn sao? Tránh ra, ta muốn gặp cha ta!”

 

Không ngờ người kia lại chỉnh lại y phục, búi tóc giúp ta, sau đó trực tiếp xách ta lên, nhẹ nhàng băng qua mái ngói, phi thân đi như bay.

 

Ta: “???”

 

 

Người đàn ông cuối cùng thả ta xuống ở một góc tường, cuối cùng cũng mở miệng:

“Dọc theo con hẻm này đi thẳng, rẽ một cái là tới phố xá náo nhiệt, ngươi đến đó mua vài món đồ, nhớ kỹ, nhất định phải để người ta nhớ được ngươi đã từng tới.”

 

Ta cũng không giả vờ nữa, hỏi thẳng:

“Ngươi là ai? Muốn làm gì?”

 

Follow FB. HOA VÔ ƯU để đọc thêm nhiều truyện hay bạn nhé !!!

Người đàn ông đáp:

“Với sức đi bộ của ngươi, từ Nhã Hương Lâu đến đây mất hai khắc đồng hồ.”

 

Ta sửng sốt, rất nhanh đã hiểu ý hắn.

 

Vì ta được người này xách theo mà chạy như bay, nên mới chỉ một khắc đồng hồ đã đến đây từ Nhã Hương Lâu, mà lúc này, từ khi Tần Phi Ngôn bị ta đầu độc đến giờ cũng mới một khắc đồng hồ.

 

Thế nhưng người ngoài không biết ta đi nhờ cao nhân, giờ ta xuất hiện ở đây, thì trong mắt bọn họ, có nghĩa là ta đã rời khỏi Nhã Hương Lâu từ hai khắc trước.

 

Mà một kẻ đã rời đi từ hai khắc trước thì liên quan gì đến cái c.h.ế.t xảy ra chỉ một khắc trước của Tần Phi Ngôn?

 

Việc ta cần làm bây giờ là ra phố mua vài thứ, để người ta ghi nhớ: “À, lúc đó có cô gái này đến mua đồ”, thế là có nhân chứng ngoại phạm, rửa sạch hiềm nghi.

 

Ta ngẩng đầu, nhìn hắn chằm chằm:

“Tại sao ngươi lại giúp ta?”

 

Người đàn ông không trả lời, chỉ nói:

“Tốt nhất ngươi nên tìm thêm một kẻ thế mạng.”

 

Hắn không muốn để lộ thân phận hay mục đích, nhưng không sao, ta chỉ cần biết hắn không có ác ý là được. Còn kẻ thế mạng ấy à… ta nghĩ một chút, rồi nhếch môi cười:

“Kẻ thế mạng chẳng phải có sẵn đó sao?”

 

Trong Nhã Hương Lâu, người tiếp xúc với Tần Phi Ngôn ngoài ta thì chỉ còn một người – Từ Lưu Nguyệt. Một cô gái yếu đuối có bằng chứng ngoại phạm, và một tể tướng quyền thế ngút trời, thù oán khắp nơi – ai là hung thủ, nhìn qua đã rõ.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com