Kỳ Nữ Dã
Giờ đã là con gái của tể tướng, được người hầu hạ chăm chút, nhưng ta vẫn luôn mệt mỏi uể oải.
Có điều, những việc ta cần làm còn rất nhiều.
Dù phải gắng gượng, cũng phải kiên cường.
Cái thân này đã yếu đến vậy, thì càng không thể để nó yếu thêm.
Mỗi ngày ta đều luyện một bài công pháp dưỡng sinh do Trương Dã Phồn dạy.
Nghĩ đến đây, ta lại không khỏi ghen tỵ với thân thể tốt của Trương Dã Phồn.
Vì sao nàng ấy có thể dẻo dai như loài ưng cái, còn ta chỉ là một con gà yếu?
Ghét thật.
"À..."
Đệ đệ ta gãi đầu.
"Phụ thân đã về, nói là có chút đồ muốn đưa cho tỷ, bảo tỷ đến thư phòng gặp ông."
Ta gật đầu:
"Đợi ta đánh nốt bài quyền này rồi đến."
Đánh xong, ta lại nhìn thân thể khỏe mạnh của đệ đệ, bỗng thấy ghen tỵ.
Vẫy tay gọi nó:
"Lại đây, đấu tay với ta một chút."
Nó chẳng hiểu đầu cua tai nheo ra sao, nhưng vẫn ngoan ngoãn ngồi xuống, đưa tay ra nắm lấy tay ta.
Ta dùng toàn lực, vậy mà nó vẫn mặt không đổi sắc:
"Tỷ, bao giờ mới bắt đầu thế?"
?
Ta lập tức cụt hứng:
"Thôi, ta đi gặp phụ thân."
Tiếng gọi ngơ ngác vang lên sau lưng:
"Không phải đấu tay sao? Còn chưa đấu mà…"
…
Phiền, không muốn để ý.
Phụ thân đưa ta một cái hộp.
Trong hộp là một đống ngân phiếu, giấy tờ điền trang, hợp đồng cửa hàng…
Phú quý làm hoa mắt.
Đời này ta chưa từng thấy nhiều tiền đến vậy.
Đưa tiền xong, phụ thân lại nói:
"Xuân nhi, con năm nay hai mươi, không còn nhỏ nữa. Mấy năm trước lỡ dở chuyện chọn phò mã, giờ phụ thân muốn chọn cho con một người tốt."
Cái này thì khỏi cần.
Ta làm bộ quyến luyến, nói muốn ở nhà thêm vài năm.
Phụ thân trầm ngâm nghĩ một lúc, rồi cũng đồng ý.
Con gái đã chịu khổ nhiều năm, nên để nó hưởng phúc vài năm vậy.
Huống chi ta là tể tướng, con gái ta sao có thể ế được?
Follow FB. HOA VÔ ƯU để đọc thêm nhiều truyện hay bạn nhé !!!
Tâm trạng ta vô cùng sảng khoái rời khỏi thư phòng.
Làm gì trước bây giờ nhỉ?
Làm việc đơn giản trước đi — kiếm tiền.
Kiếm tiền của chính ta – tiền của Khanh Xuân.
Không phải tiền của tể tướng, càng không phải tiền của phủ Khanh gia.
Vốn liếng à?
Ta gõ nhẹ cái hộp mang theo bên người.
Đều ở đây cả.
Ngoài điền trang và cửa hiệu do phụ thân tặng, ta còn tự đầu tư mua thêm đất đai.
Lấy cớ đi du ngoạn để thu thập đặc sản vùng miền, gom hàng tốt rồi buôn bán, dần dần mở được mấy cửa hàng lớn.
Làm ăn thì có lãi có lỗ.
Nhưng có một lần ta đến Hà Bắc, vô tình nhìn thấy một loại sứ trắng tinh khiết, bóng loáng mà dân gian rất yêu thích.
Chủ xưởng vì chi phí sản xuất cao, đầu ra hạn hẹp, lợi nhuận ít ỏi nên định đóng cửa lò.
Ta liền đầu tư cứu xưởng, còn giúp họ mở rộng đầu mối tiêu thụ bốn phương.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Trong vụ làm ăn này, ta nắm được quyền chia lợi nhuận cực lớn và dài hạn.
Giờ đây, ta đã là một nữ tài chủ thực thụ.
Nữ tài chủ có thể làm được rất nhiều việc.
Ví như:
– Mua nhà ở khắp nơi làm chỗ trốn thân.
– Mua chuộc quan địa phương để làm sổ hộ khẩu giả.
– Tuyển người mình thích vào xưởng, đuổi người mình ghét.
– Mùa hè thì bất kể giá nào cũng phải vận chuyển rau quả tươi từ Lĩnh Nam về ăn.
Sướng c.h.ế.t đi được.
"Tỷ, còn vải thiều không?"
Một cái đầu ló ra ngoài khung cửa.
Ta phất tay ra hiệu cho nha hoàn mang cho nó một chậu vải thiều.
Nó cười híp mắt, ngồi cạnh ta vừa ăn vừa nói:
"Tỷ lợi hại thật đó. Trong nhà chỉ có ta là phế vật thôi."
Nó năm nay mười bảy, mấy năm nay thi cử đều trượt, đúng là vô dụng thật.
Một người như Khanh tể tướng sao lại sinh ra đứa con trai kém cỏi đến thế?
Thật khó tin.
Nó tên là Khanh Thu.
Không giống ta được sinh vào mùa xuân nên gọi là Khanh Xuân,
tên của nó là do thầy bói đặt.
Nói đứa nhỏ này phúc khí dày, phải lấy cái tên lớn để trấn.
Tể tướng nghĩ tới nghĩ lui, liền đặt tên là Khanh Thu
Ta âm thầm khinh bỉ trong lòng:
Thầy bói cái gì, rõ ràng là lang băm!
Nhưng miệng lại dịu dàng:
"Mỗi người có điểm mạnh riêng.
Ngươi tuy không hợp chốn quan trường, nhưng lại rất giỏi quản lý gia sự."
"Đúng rồi ha!"
Nó vừa lột vải thiều vừa nhét vào miệng.
"Ta cần gì phải đọc sách thi cử? Làm quan thì có phụ thân rồi, kiếm tiền thì có tỷ đây, ta chỉ cần ở nhà là được rồi!"
"Vớ vẩn!"
Một tiếng quát vang lên từ cửa.
Khanh Thu giật nảy mình, hạt vải còn chưa kịp nhổ đã nuốt luôn xuống bụng.
Nó né cây ngọc trượng mà tể tướng ném tới, hô một tiếng "Con đi học đây!" rồi chuồn mất.
Ta nhặt cây trượng lên:
"Chưa hết giờ làm sao phụ thân đã về rồi?
Vừa hay, nữ nhi mới có ít quả tươi, mời người dùng thử."
Ông liếc nhìn đĩa trái cây trên bàn, nể mặt mà ăn vài miếng.
Chuyện ta làm ăn bên ngoài không giấu ông được.
Giấu sẽ chuốc phiền, chi bằng để ông biết.
Ông không ủng hộ,
nhưng chắc do áy náy những năm trước,
vả lại ta cũng không làm quá, lại biết cách nép mình,
nên ông cũng chẳng cản.
Ông day day trán:
"Phía Tây Bắc lại sắp loạn rồi. Thái tử và Từ Lưu Nguyệt cãi nhau ầm trời.
Ta về đây tránh nạn."
Trong lòng ta khẽ động.
Ngửi được chút hơi thở bất thường.
Sau tiền là gì?
Là quyền.
Có lẽ, cơ hội của ta… sắp đến.
Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com