Kiều Phu Của Kỷ Tướng Quân

Chương 2



3

Bệ hạ tốn bao công sức, khuyên ta yên tâm gả cho Tạ Huyền, còn nói:

“Kỷ ái khanh, không, Kỷ thị, con mười bốn tuổi tòng quân, năm nay mới hai mươi sáu, tuổi xuân còn dài, sau này hãy sống tốt với Huyền nhi, phụ hoàng sẽ chăm sóc cho con.”

Lời đã đến nước này, ta chỉ có thể lĩnh chỉ tạ ơn.

Vừa ra khỏi cung, Cửu hoàng tử Tạ Huyền đã chờ ở cửa.

Hắn mặt đầy địch ý, hùng hổ tiến đến, đến gần mới phát hiện hai ta xấp xỉ chiều cao, khí thế bỗng giảm đi vài phần.

“Ngươi… ta sẽ không cưới ngươi! Ngươi cũng không muốn gả cho ta chứ!”

Hắn mặt ửng đỏ, mày như vẽ, nói năng lộn xộn, nghe nói kém ta ba tuổi.

Gái hơn ba, rước vàng vào nhà.

Bệ hạ cũng tinh ý đấy chứ.

Những năm qua, ta quen nhìn những hán tử thô kệch trong quân, đối với người da trắng thịt mềm, đáng yêu như hắn, ta rất có hảo cảm.

Nghĩ vậy, ta nhún vai, nói: “Thánh chỉ đã ban, nói với ta vô ích.”

Ta đã cố hết sức rồi.

Tạ Huyền ngẩn người, rồi tức giận: “Người ta yêu không phải ngươi, ngươi vĩnh viễn không có được trái tim ta!”

Ta cười híp mắt: “Ai cần trái tim của ngươi, có thân xác là được rồi.”

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

Tạ Huyền trợn mắt há mồm: “Lời… lời hổ lang thế này, đường đường là nữ nhi, sao ngươi nói ra miệng được!”

Có gì mà không nói được, lời thô tục trong quân còn nhiều hơn.

Đang nói chuyện, một chiếc xe ngựa hoa lệ dừng lại, một nữ tử yểu điệu bước xuống.

“Tiêu Tiêu!”

4

Người đến chính là Lâm Tiêu Tiêu, đích nữ của Lâm Tể tướng.

Việt Quý phi và nhà Lâm Tể tướng có chút họ hàng xa, nên hai người quen biết từ nhỏ.

“Tiêu Tiêu, muội đến rồi, ta… ta đang khuyên Kỷ tướng quân đây…”

Tạ Huyền lắp bắp, lo Lâm Tiêu Tiêu hiểu lầm.

Lâm Tiêu Tiêu khẽ cười, nhanh chân đến chỗ chúng ta.

“Tiêu Tiêu!”

“Kỷ đại ca!”

Hai người đồng thanh, nhưng Lâm Tiêu Tiêu không nhìn Tạ Huyền, nhẹ nhàng như én sà đến trước mặt ta.

Má nàng ửng hồng, giọng nói dịu dàng: “Kỷ đại ca, lâu rồi không gặp.”

Tạ Huyền: “…”

Ta xoa đầu Lâm Tiêu Tiêu, vừa làm động tác vừa nói: “Tiểu nha đầu, năm kia ta về kinh báo cáo công việc, đến phủ phụ thân muội uống rượu, muội mới bé bằng ngón tay, giờ đã là thiếu nữ rồi!”

Mắt Lâm Tiêu Tiêu sáng lên, hưng phấn: “Kỷ đại ca, người ta… thật sự rất nhớ huynh.”

Ta cười lắc đầu: “Phải gọi là Kỷ tỷ tỷ.”

Lâm Tiêu Tiêu làm nũng: “Tỷ tỷ, bao giờ tỷ đến phủ thăm muội?”

Tạ Huyền: “…”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Hắn bị chúng ta cho ra rìa.

Một lát sau, hắn mới cố chen vào, nói: “Tiêu Tiêu, muội… ta…”

Lâm Tiêu Tiêu lúc này mới nhìn Tạ Huyền, sắc mặt hơi lạnh, lùi lại nửa bước.

“Cửu hoàng tử, huynh và Kỷ tỷ tỷ sắp thành thân, Tiêu Tiêu từ nhỏ đã coi huynh như ca ca, mong huynh và Kỷ tỷ tỷ sống thật tốt, đừng thay lòng đổi dạ, bằng không, ta không tha cho huynh đâu!”

Tạ Huyền: “!”

5

Vậy là Lâm Tiêu Tiêu hẹn ta lần sau gặp mặt, rồi mang theo hương thơm rời đi.

Tiểu nha đầu vẫn như xưa, quyết đoán, yêu ghét rõ ràng.

Trên mặt Tạ Huyền viết rõ bốn chữ – Ta thất tình rồi.

Thấy hắn thất thần như mất hồn, ta hào hiệp vỗ vai hắn:

“Đại trượng phu lo gì không có vợ! Đừng khóc, ta khinh!”

Tạ Huyền cố kìm nước mắt, trừng ta:

“Kỷ Thuần Hiếu! Ta hận ngươi!”

Nói rồi giận dỗi bỏ đi.

Ta nhìn bóng lưng hắn, bật cười.

Tên nhóc này, thật đáng yêu.

Chẳng mấy chốc, đến ngày ta và hắn thành thân.

Hôn lễ hoàng gia rườm rà, may mà Bệ hạ lo ta không quen, phái người giúp đỡ.

Đến đêm tân hôn, ta mới gặp lại Tạ Huyền.

Nghe nói, Quý phi nương nương đã đổi giọng, chấp nhận con dâu “nam không ra nam nữ không ra nữ” này.

Nàng còn khuyên Tạ Huyền: “Hai đứa xứng đôi vừa lứa, con yếu, nàng mạnh, đúng là duyên trời định.”

Ta có chút hảo cảm với vị bà mẫu này rồi đó.

Có thể được sủng ái lâu dài trong cung, quả nhiên không tầm thường, đầu óc xoay chuyển nhanh thật.

Nhưng Tạ Huyền vẫn chưa thông suốt, từ đầu đến cuối mặt mày ủ rũ.

Mấy thủ hạ của ta đến dự lễ, thấy bộ dạng này của hắn, suýt chút nữa xông lên đánh cho một trận.

Lũ binh côn đồ này quen chinh chiến, lại có nhiều người là con nhà danh giá.

Nếu không có ta trấn áp, dù Tạ Huyền là hoàng tử, cũng bị đánh lén không chừng.

Mãi đến đêm tân hôn, trong động phòng chỉ còn lại hai ta.

Trăng sáng treo cao, nến đỏ lung linh.

Trong động phòng tràn ngập hỉ khí, Tạ Huyền lại lạnh lùng nghiêm nghị.

Hắn trầm giọng: “Kỷ Thuần Hiếu, tuy ta và ngươi thành phu thê, nhưng trong lòng ta không có ngươi, sau này ta và ngươi nước sông không phạm nước giếng!”

Ta khẽ nhìn hắn, khóe môi cong lên.

Tạ Huyền luống cuống: “Ngươi… ngươi cười gì! Ngươi không có được than thể ta, càng không có được trái tim ta!”

Ta trợn trắng mắt, lời này hắn nói ra, cứ như ta thèm khát lắm vậy.

Nhưng trêu chọc hắn cũng không sao.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com