Hôm nay ta hiếm khi trang điểm kỹ càng, hỷ nương nhìn ta mà đỏ mặt ngẩn ngơ.
Phải biết rằng, ta mặc nữ trang không những không kỳ quái, mà còn diễm lệ cao quý, không thể xâm phạm, phong tình vạn chủng.
Mấy năm trước, ta đi Tây Lương tiếp ứng thám tử, từng giả trang thành hoa khôi.
Lúc đó tạo hình ấy khiến mấy huynh đệ bên cạnh ta mê mẩn, trằn trọc không yên, thậm chí còn lét lút đến hỏi ta nhà có tỷ muội nào có thể gả cho bọn họ không.
Nghĩ đến đây, ta nhẹ nhàng vén khăn voan.
Khoảnh khắc tiếp theo, Tạ Huyền và ta bốn mắt nhìn nhau.
Hắn ngẩn người, hai mắt nhìn thẳng, ngơ ngác.
Một hồi lâu sau, hắn mới luống cuống dời mắt.
“Ta… ta đi thư phòng ngủ!”
Còn muốn đi?
Thấy hắn quay người, ta vận chưởng phong, cánh cửa “ầm” một tiếng đóng lại.
Trong khoảnh khắc Tạ Huyền chưa kịp phản ứng, ta kéo một cái, hắn nhào vào người ta.
“A!!”
Ta ung dung lật người đè hắn xuống, tiện tay giật ngọc quan trên đầu, mặc cho tóc xõa xuống, phủ lên người hắn.
Khung cảnh ái muội vô cùng.
Tạ Huyền nuốt nước bọt: “Ngươi… ngươi muốn gì?”
Ta ở trên cao nhìn xuống, thở như lan: “A Huyền, ngươi… thật sự không muốn sao?”
Mặt Tạ Huyền đỏ bừng, lắp bắp: “Ngươi… ngươi muốn dùng vũ lực sao? Muốn bá vương ngạnh thượng cung?”
Mấy chữ cuối cùng lạc cả giọng.
Ta không nhịn được, bật cười.
“Hóa ra chiêu này vô dụng, thật đáng tiếc.”
Ta ghé vào tai Tạ Huyền, nhẹ giọng trêu chọc: “Ta có một phó tướng, trong nhà có bốn năm tiểu thiếp, hắn nói thích nhất một người tóc mây, quyến rũ vô ngần, xem ra… ta không làm được rồi.”
Tạ Huyền dường như chưa từng trải qua trận thế này, cả người mềm nhũn, hô hấp cũng có chút dồn dập.
Ta đang định rời khỏi người hắn, chợt cảm thấy chỗ ấy có... một sự thay đổi rõ rệt.
"Ồ, không ngờ điện hạ phản ứng lại mãnh liệt như vậy?"
Ta cứ ngỡ bản thân chẳng chút mị lực nào với hắn.
Nam nhân, quả nhiên đều là loài động vật khó kiềm chế hạ thân.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ta chăm chú nhìn hắn, trong đôi ngươi chỉ in bóng hình ta, song vẻ mặt lại bi tráng lạ thường, tựa như sắp sửa hiên ngang chịu nghĩa lớn.
Lấy võ ép người, hà tất phải vậy?
Lát sau, ta nghiêng mình xuống giường.
"Thôi vậy, dưa xanh ép chín, nào có ngọt ngào."
Ta vốn có hảo cảm với Tạ Huyền, nhưng độc thân đã hai mươi sáu năm, cũng chẳng nề hà đợi thêm vài năm nữa.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Ta đứng dậy sửa sang lại y phục, định bụng sẽ ra sập bên cạnh chợp mắt, Tạ Huyền bỗng từ phía sau níu chặt lấy tay ta, dùng sức mạnh đến mức dường như đã mất hết lý trí.
Ngày thường ta vốn ghét kẻ khác động tay động chân từ phía sau, nếu có binh khí trong tay, Tạ Huyền ắt hẳn phải bị thương rồi.
Nhưng ta không nỡ làm hắn bị thương, bèn không kháng cự.
Tạ Huyền không rõ là vì bị ta chọc giận, hay vì nguyên do nào khác, chợt dùng sức đẩy ta ngã xuống giường.
Mái tóc ta xõa tung trên gối, ta ngửa đầu, khẽ nhướn mày: "Chẳng phải điện hạ đã nói nước giếng không phạm nước sông sao?"
Tạ Huyền im lặng không đáp, đôi mắt hắn đỏ ngầu, cúi xuống cắn mạnh vào động mạch trên cổ ta, rồi lại tỉ mỉ l.i.ế.m láp.
"Kỷ Thuần Hiếu! Trêu đùa rồi phủi tay, cô nương thật là bất giảng võ đức!"
Hai tay hắn run rẩy, thân thể nóng ran, vụng về kéo vạt áo ta ra, cuồng nhiệt hôn xuống.
Ta khẽ rên rỉ hai tiếng, nhỏ giọng đáp: "Cũng phải, dưa cưỡng ép, phải cắn một miếng mới tường tận là liệu ngọt bùi!"
Tiếp đó, chỉ còn bản năng nguyên thủy nhất thúc đẩy chúng ta.
"Ta muốn ở trên!"
"Có gì khác biệt đâu."
"Ưm, có thể nhẹ nhàng một chút được không..."
"Hảo tỷ tỷ, xin thêm một lần nữa..."
Cho đến tận đêm khuya thanh vắng, tiếng chuông canh lầu điểm chậm rãi.
Ta chợt phát hiện, Tạ Huyền cũng không như ta vẫn tưởng.
7
Hôm sau, còn chưa đến giờ Mão ta đã tỉnh giấc.
Nhiều năm chinh chiến sa trường, ta quen nếp ngủ sớm dậy sớm.
Tạ Huyền vẫn còn mơ màng say giấc, tay nắm chặt một lọn tóc ta.
Nhớ lại cảnh tượng giao hoan triền miên đêm qua, ta bất giác khẽ bật cười.